Yên Chi ngơ ngác đứng nhìn vị nữ nhân quyền quý đang ngồi trên kiệu gỗ, được các trai tráng khoẻ mạnh khiêng đi.
Cung nữ, thái giám xếp hàng dài, cúi đầu hành lễ trước cô cùng hoàng tử và hai vị hoàng phi.
Vị nữ nhân ấy dù không ăn mặc loè loẹt sặc sỡ như tam hoàng tử, nhưng khí chất cao sang toả ra hơn hẳn gã.
Chất giọng trưởng thành nữ tính vang lên thật êm tai làm sao.
- Điệp muội không cần phải hành lễ với đệ ấy.
Tam đệ đang nhân lúc muội chưa nhớ hết mọi chuyện mà ức hiếp muội đấy.
- Là sao ạ? - Cô nghiêng đầu.
- Thuở bé, muội cùng Bình Ngọc hay vào cung chơi.
Chúng ta vốn dĩ đều là bằng hữu của nhau nên không cần đa lễ.
Với cả, hồi đó tam đệ và Bình Ngọc đều thích muội...!
Nàng ta chưa nói hết câu thì đã bị tam hoàng tử cắt ngang.
- Đại tỷ, chuyện trẻ con nhắc lại làm gì? Tỷ giờ đã là thái nữ, đừng suốt ngày chỉ biết trêu chọc đệ.
- Nhìn thái độ của nó kìa.
Rõ ràng là vẫn còn cay cú chuyện bị muội từ chối.
- Cay cú? Người thời xưa cũng biết dùng từ này à? - Yên Chi tự hỏi.
- Đúng là Điệp muội không cần hành lễ với ta.
Nhưng cũng không được chỉ trỏ ta như vậy.
Ban nãy ý muội là sao? Ta không được phép có hai thê tử à?
- Không có.
Chỉ là hơi bất ngờ thôi.
Cô bối rối vì sự thiếu tinh tế này của bản thân.
Yên Chi nhớ có một nhân vật như tam hoàng tử, nhưng không nhớ tác giả có nhắc đến vụ gã có tận hai thê tử.
Bởi trong đó viết tên này suốt ngày chỉ biết ăn chơi lêu lỏng, ngốc nghếch vô dụng nên cô tưởng không ai thèm lấy gã chứ.
Với cả lần đầu tiên bắt gặp một người đi chung với thê thiếp của mình, cô hơi ghen tị.
Yên Chi bỗng chốc nhen nhóm ý định nạp nhiều phu thiếp.
- Mà hai tên nam nhân kia là ai vậy? Thiếp của muội à? - Tam hoàng tử hỏi.
- Hả? - Cô giật mình.
- Không phải! Bọn họ là người trong phủ của ta thôi.
- Cứ tưởng muội chịu nạp thiếp rồi chứ.
- Người ta chung thủy với hôn phu người ta.
Ai như đệ, hèn chi bị từ chối là phải.
- Thái nữ cũng là đại công chúa lên tiếng.
- Phu thiếp của đại tỷ còn nhiều hơn ta đấy! Tỷ không thấy ngượng miệng à?
- Ô hô.
Tam hoàng tử đang có ý bất kính với ta sao? Đừng tưởng đệ là con trai duy nhất của mẫu đế thì ta sẽ nương tay.
Nên nhớ, mẫu đế không có ý định truyền ngôi cho con trai đâu.
Thấy tình hình có vẻ không ổn, Yên Chi bèn lên tiếng cắt ngang màn đấu khẩu đầy gây cấn giữa hai tỷ muội hoàng thất này.
- A ha, mọi người đều là bằng hữu với nhau mà.
Ta xin lỗi chuyện lúc nãy.
Quả thật là do ta không cẩn trọng trong lời nói của mình.
Tam hoàng tử cùng tam hoàng phi cứ đi thong thả.
Thái nữ, ngài cũng tiếp tục việc của mình đi.
Ta theo tổng quản về phòng nghỉ ngơi đây.
Cáo từ.
Yên Chi hối thúc tổng quản nội vụ cùng bốn người đi theo mình mau chóng đứng dậy chuồn khỏi đây.
Ở đây toàn người hoàng tộc, con ông cháu cha nên cô