Cô nhìn mọi người xung quanh, trên nét mặt không tài nào giấu nổi sự xấu hổ khi nhận ra hành vi ban nãy của mình đáng trách như thế nào.
- Ân tỷ cùng Uyên huynh dẫn mọi người ra ngoài hết đi.
Ta muốn đi ngủ sớm.
- Yên Chi nhẹ giọng.
- Nhưng tiểu thư vẫn chưa ăn gì mà ạ? - A Manh lên tiếng.
- Ta không đói.
Mọi người nhanh về phòng nghỉ ngơi đi, ta muốn một mình.
- Vâng.
Nghe vậy, tất cả mới chậm rãi rời đi, đóng cửa phòng lại để cô có không gian yên tĩnh.
Yên Chi sau đó ngay lập tức liền cởi giày ra, cuộn tròn lại trong chăn, vẻ mặt trông rất khó coi.
- Sao lúc đó mình lại hành xử như vậy với tam hoàng tử chứ? Thật trẻ con mà.
Chuyện đa thê lạ lắm sao?
Cô tức giận tự dùng móng tay nhọn cáu vào da thịt mình đến nỗi rỉ máu.
Yên Chi là một người nghĩ nhiều, lo xa, hơn nữa hay suy diễn linh ta linh tinh.
Cô cũng biết điều đó, nhưng đã là thói quen rồi, khó thể nào bỏ được.
- Đại công chúa có vẻ khinh thường tam hoàng tử.
Ở đây, càng nạp nhiều thiếp càng chứng tỏ người đó quyền cao chức trọng, gia tài đồ sộ đến cỡ nào.
Tam hoàng tử chỉ mới có hai vợ thôi mà đã bị nói này nói nọ rồi.
Là do người đang làm vua là nữ sao? Đọc nhiều truyện harem ngược quá mình cũng bị ảo tưởng rồi...!
Cô xoay người, nằm ngửa ra, mắt hướng nhìn lên trần nhà đầy những thanh gỗ nối liền với nhau kia.
Cảm giác tội lỗi, trống trải, bứt rứt khó chịu cứ lần lượt ùa về.
Cô thật tệ.
Yên Chi đang nghĩ, đầu óc mình có vấn đề phải không.
Nhiều lúc cô còn chẳng hiểu mình đang nói gì.
Đây gọi là miệng nhanh hơn não à?
Nghĩ lại khoảng thời gian mình từng bị áp lực học tập, gánh nặng kinh tế chồng chất lên người, Yên Chi đã stress đến mức nào.
Tính tình trở nên cáu gắt bất thường, hở tí lại mắng người.
Mắng xong mới cảm thấy có lỗi.
Cô đã từng trở nên khó hiểu như thế trong một thời gian dài, còn ước gì mình bị mắc bệnh tâm lí để bao biện cho cái tôi của bản thân.
Còn có những lúc, lại nhạy cảm mít ướt đến đáng ghét! Cô tự ghét chính mình thôi chứ còn ai vào đây nữa.
Hai mắt Yên Chi bỗng dưng đỏ hoe, nước mắt tự dưng lại trượt dài trên má.
Cô đang khóc vì cái gì vậy? Vì đã lỡ lời ư? Cô sợ làm người khác tổn thương đến mức đó à?
- Mình đúng là...!điên thật rồi...!Tại sao lại khóc chứ? Mẹ ơi...!Con sai rồi, con nhớ mẹ...!
Giọng cô càng nói càng nghe nghẹn ngào làm sao.
Nước mắt càng chảy từ khoé mắt nhiều hơn.
Yên Chi biết mình không phải người tốt, nhưng cô cũng không muốn làm kẻ xấu xa.
Tự nhiên bao nhiêu cảm xúc buồn tuổi bao lâu nay dồn nén cứ vậy mà trào dâng, làm cô khóc nức nở nãy giờ.
Đêm đã khuya rồi, cứ mặc kệ hết tất cả rồi đánh một giấc đến sáng thôi.
Cô mệt rồi, cô muốn ngủ.
Hôm nay khỏi tắm rửa gì đi.
Nghĩ là vậy, nhưng phải đợi cô khóc đến sưng mắt mới chịu dịu lại rồi thiếp đi.
Nhiều lúc muốn khóc mà không hiểu tại sao.
Không có lí do để mít ướt khiến Yên Chi dễ khó chịu lắm.
Sáng sớm hôm sau, mới tỉnh dậy đã nhìn thấy A Manh và Hoàng Ân đứng bên cạnh giường cô rồi.
Đầu tóc Yên Chi như đã có ai đó động vào, cô thấy đầu mình không còn nặng như hôm qua nữa.
Hai người họ vừa thấy cô thức dậy đã đem đến một chậu nước để ngay trước mặt.
- Tiểu thư, trước khi ngủ, người nên tháo trâm cài tóc ra.
Tối qua người vẫn chưa tắm, nên hôm nay chúng nô tì sẽ hầu hạ tiểu thư tắm rửa ạ.
- A Manh lên tiếng.
- Hoá ra là hai người đã tháo trâm cài tóc xuống giúp ta.
Được, giờ tắm sớm thôi.
Sáng nay cũng không lạnh lắm.
- Người yên tâm, sẽ có nước ấm ạ.
Tiểu thư rửa mặt trước rồi chúng ta đi.
- Được.
Yên Chi sau khi rửa mặt, liền đi theo hai người họ rời khỏi phòng đến chỗ tắm ở hoàng cung.
Dọc theo hành lang, đi thêm vài bước là tới.
Đến nơi, cô có chút bàng hoàng vì độ hào nhoáng và xinh