- Tham kiến tiểu thư, tiểu nhân đem đồ ăn nhẹ đến cho người.
- Đình Uyển? À...!Ừm.
Cảm ơn, vất vả cho ngươi rồi.
Vẫn cái dáng vẻ mềm mỏng ấy, không hiểu sao vừa nhìn hai anh em nhà họ, Yên Chi đã thấy thương hại rồi.
Y phục và phụ kiện trên tóc được chỉn chu hơn lần đầu gặp mặt.
Có lẽ nhờ lần ban thưởng đó của bệ hạ.
Cô tiến lại gần Đình Uyển, bàn tay run rẩy với lấy một cái bánh ngọt rồi thử cắn một miếng.
Cố nở nụ cười gượng gượng gạo để mong đối phương yên tâm hơn.
- Ngon lắm.
Nhưng ban nãy ta ăn no rồi.
Ngươi đem xuống chia cho Mặc Uyên ăn cùng đi.
- Vâng...!Đa tạ tiểu thư.
Cuộc hội thoại ngắn gọn quá khiến Đình Uyển càng thêm buồn bã.
Cậu vẫn không thể nào từ bỏ được Tiểu Điệp.
Ước gì, hai anh em cậu xuất thân quyền quý, như vậy đã có thể xứng với tiểu thư rồi.
Nhìn cậu rời đi trông ảm đạm như vậy, Yên Chi chợt suy nghĩ đến việc người mà họ thật sự yêu thích là ai.
Là Hồ Tiểu Điệp hay chính bản thân cô? Hay bởi vì chính cô đang là nữ chính nên dù tính cách có thay đổi ra sao bọn họ vẫn yêu say đắm?
Yên Chi gắng ăn nốt cái bánh ngọt đó rồi nhanh chân đi tìm Kiều Vũ.
May thật, họ vẫn còn ở đó, có vẻ đang bàn chuyện gì mà nhìn rôm rả thật.
- Ta đã trở lại và lợi hại hơn xưa đây!
- Tham kiến tiểu thư, ban nãy người sao thế ạ? - Kiều Vũ hỏi han.
- À...!Ta hơi ngại thôi.
Mà hai người không cần phải nghe giọng hát của ta.
Để hôm đó rồi hát hò sau.
Chúng ta bàn về việc trang trí chút đi.
- Vâng.
- Hai người nói Hoàng Dĩ thế này giúp ta...
...
Sau một đêm bàn bạc, sáng hôm sau thức dậy, Yên Chi cũng thấm mệt lắm rồi.
Nghe bảo phủ của vương tử Bình Ngọc cũng tham gia trò này, Yên Chi muốn xem thử cổng trại của đối thủ mình chuẩn bị đến đâu rồi.
Vừa mở cửa bước ra đã bắt gặp hai người nữ nhân đang vui vẻ tươi cười nhìn cô.
Giọng nói quen thuộc đầy ngọt ngào ấy cất lên khiến Yên Chi hơi run sợ.
- Tiểu thư dậy rồi ạ?
- Hoàng...!Hoàng Ân tỷ? À...!Ta dậy rồi.
Có việc gì sao?
- Tiểu thư hôm qua ngủ muộn, giờ người có muốn đi tắm không ạ?
- Không! Không! Không! - Yên Chi vội xua tay, hoảng hốt từ chối.
- Ta...!ở dơ vài hôm cũng được!
- Tiểu thư vì chuyện hôm đó mà đến giờ vẫn còn xa lánh chúng nô tì sao ạ? Nô tì không để tâm đâu.
Vốn dĩ đã là người của tiểu thư rồi, tiểu thư muốn làm gì nô tì cũng được hết ạ.
- Hoàng Ân dùng đôi mắt long lanh nhìn cô.
- Ta...!Đừng nhắc đến chuyện này nữa.
Ta muốn đến phủ của vương tử xem thử huynh ấy đang làm gì.
- Được.
Để nô tì bảo người chuẩn bị xe ngựa ạ.
- Đa tạ.
A Manh vui vẻ chạy đi, còn Hoàng Ân vẫn đứng đó nhìn cô chằm chằm.
Yên Chi ngại ngùng đi mấy bước để lảng tránh nàng.
Nhưng Yên Chi đi đến đâu, Hoàng Ân đi theo đó.
Cô sợ quá nên chạy thẳng ra ngoài cổng đợi người dắt cỗ xe ngựa luôn.
Hai người cứ như chơi trò rượt đuổi.
Cho đến khi xe ngựa được thị vệ dẫn đến, Yên Chi mới hớt ha hớt hải leo lên, còn chẳng quên chặn đường hai người họ lại.
- Hai người cứ ở trong phủ đi.
Ta đi lát rồi về! Bye bye! - Yên Chi vẫy vẫy tay.
- Ơ...!Vâng tiểu thư.
- Hoàng Ân định leo lên mà nghe cô nói thế thì liền lùi lại cúi đầu chào.
Yên Chi thấy họ ngoan ngoãn ở lại phủ cũng an tâm phần nào.
Cô vui vẻ cùng dăm ba người thị vệ đi đến phủ của vương tử.
Trên đường đi thì nghe thấy bên ngoài rất ồn ào.
Không phải vì cô đang đi đến chợ, mà là tiếng cãi nhau của thị vệ với ai đó.
Xe ngựa cũng dừng lại rồi, Yên Chi tò mò vén khăn lên để xem xét tình hình.
Mới ngó ra đã nhìn thấy thị vệ đang chĩa thanh kiếm chưa rút bao ra về phía một nam nhân đi cùng một ông lão.
- Các người bị điếc à? Mau tránh ra cho tiểu thư nhà ta đi! Ngươi có biết người trong xe là ai không hả! - Tên thị vệ hùng hổ hét lên.
- Xin lỗi quan gia! Ông của tiểu nhân đã già yếu nên nghe không rõ, vả lại ông ấy còn đang...!- Cậu ta ríu rít cúi đầu.
- Bệnh tật thì chăm sóc cho cẩn thận vào! Sao lại thả rong như vậy ảnh hưởng người