Yên Chi chạy lại xem lỏm bản phác thảo trên tay của vương tử rồi tự so sánh với cái họ đang làm bên ngoài mà không khỏi cảm thán.
- Ăn gì mà đỉnh vậy?
Nghe giọng cô, vương tử liền quay lại mỉm cười.
- Nàng đến chơi sao? Cổng trại của nàng chuẩn bị đến đâu rồi.
- Sắp xong rồi.
Nhưng của ta nhìn gớm quá.
- Nàng đang đùa đúng không? Làm sao mà xấu được.
- Ta tưởng huynh sẽ cạch mặt ta sau vụ đó chứ?
- Ta yêu nàng như vậy, làm sao mà nỡ trách nàng được.
Yên Chi bối rối không biết nên nói gì.
Cô nuốt nước bọt rồi nhìn chằm chằm vào vương tử - vị hôn phu điển trai của mình.
Bộ y phục này thật hợp với hắn ta, rất ra dáng một nam nhân quyền quý cao sang.
Yên Chi như một đứa trẻ đi tìm mẹ, đưa tay nắm lấy ngón út của hắn.
- Hửm? Nàng sao thế?
Cô nhìn hắn say đắm một lúc rồi mới trả lời:
- Tự nhiên thấy huynh cũng đẹp trai phết.
- Hả? - Vương tử Bình Ngọc bật cười.
Nhìn dáng vẻ này của cô đi, trông đáng yêu làm sao.
Cứ như em bé đang muốn vòi vĩnh thứ gì vậy.
Đã xinh đẹp rồi thì làm ơn đừng có dễ thương nữa được không?
- Thành thân với huynh chắc cũng không tệ.
Gen này di truyền chắc đỉnh lắm chứ đùa! - Yên Chi nói thầm.
- Nàng đang nói gì vậy?
- À, không có gì đâu! - Cô rút vội tay mình về.
- Cổng trại huynh đẹp lắm! Chắc chắn là tranh giải nhất rồi.
Mà phần thưởng là gì nhỉ?
- Thành thân với nàng.
- Bình Ngọc thản nhiên đáp lại.
- Gì cơ? - Yên Chi nghe xong liền hoang mang.
- Phần thưởng thì liên quan gì đến ta?
- Nếu như được giải, ta sẽ xin phần thưởng là sớm thành thân với nàng.
Yên Chi hay nói đùa, nghĩ đùa mình sẽ nạp thật nhiều phu thiếp vậy thôi, chứ khi điều đó thành hiện thật, cô lại cảm thấy sợ hãi.
Cô không có cái gan đó.
Hơn hết, lương tâm của một người hiện đại không cho phép Yên Chi làm vậy.
- Bình Ngọc à, nếu như ta không còn là Tiểu Điệp của trước đây nữa, huynh có còn muốn lấy ta không? - Yên Chi đột nhiên nghiên túc hỏi.
Bình Ngọc trầm mặt một lúc, ánh mắt đầy nỗi u sầu trong đó.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn cố nở một nụ cười tươi rói, nhìn cô mà trả lời:
- Con người, ai mà chẳng phải thay đổi? Chỉ là sớm hay muộn thôi.
- Nhưng ta không phải Hồ Tiểu Điệp.
Ta là Hồ Yên Chi.
Mặc dù đều họ Hồ nhưng ta và cô ấy không hề giống nhau.
Huynh vẫn muốn lấy ta, chỉ vì ta sở hữu gương mặt giống cô ấy à? - Cô nhỏ giọng.
- Nàng...!nàng đang nói hàm hồ gì vậy? - Bình Ngọc nhăn mặt nhìn cô.
Yên Chi thở dài, nắm lấy tay Bình Ngọc rồi kéo đại vào căn phòng trống.
Cô không quên đóng cửa lại, dùng cái nhìn đầy nghiêm trọng nhìn hắn.
Ở đây hình như là thư phòng, ngoài vài cái kệ sách, một cái bàn, một cái ghế, nghiêng mực, bút, giấy này nọ thì chẳng còn gì cả.
Cô hùng hổ tiến lại gần vương tử Bình Ngọc rồi nói bằng giọng đầy nghiêm trọng:
- Ta là một linh hồn nhập vào xác Hồ Tiểu Điệp.
Đó cũng là lí do vì sao sau khi tỉnh dậy, ta lại trở nên kì lạ.
Thân xác đúng là của Hồ Tiểu Điệp, nhưng con người bên trong thì không phải.
Huynh có hiểu không?
- Nàng đang đùa ta sao? - Bình Ngọc vẫn cố tỏ ra điềm tĩnh.
- Thế huynh nghĩ kĩ lại xem, dạo gần đây từ sau khi ngã lầu, ta có khác gì không?
- Ta...!- Bình Ngọc ngẫm nghĩ lại.
- Ta không tin trên đời lại có chuyện vô lí như vậy! Nàng...!dù đúng là có vài điểm kì lạ nhưng tính tình cởi mở hiền lành ấy...!đâu có thay đổi? - Bình Ngọc bắt đầu hoảng.
- Chuyện này đúng là rất khó tin.
Nhưng đó là sự thật.
Ta không giỏi y thuật như nàng ấy, cũng không xinh đẹp bằng, càng không phải người hiền lành tốt bụng gì đâu! Vương tử, ngài tin hay không thì tùy.
Nhưng thời gian sẽ chứng minh lời ta nói là sự thật.
Cô cúi đầu chào hắn một cái, xem như phép lịch sự, cũng như là đang xin lỗi hắn.
Yên Chi bỏ đi, để lại người nam nhân đang ngã khụy xuống đất, vẻ mặt đầy hoang mang, miệng thì lẩm bẩm.
- Nàng ấy đang nói gì vậy? Thật hồ đồ mà! Nếu nàng ấy không phải Hồ Tiểu Điệp thật, vì sao ta lại không hề nhận ra chứ? Dù bề ngoài có giống đến mức nào, thì tính cách không thể giống nhau hoàn toàn được! Vì sao nàng ấy lại nói ra mấy lời đó với ta chứ! Nàng muốn trêu đùa ta sao?
...
Yên Chi sau khi bước ra ngoài liền đi thẳng ra khỏi vương phủ.
Cô không nên đến đây.
Phải mau quay về thôi.
Sắc mặt Yên Chi trông rất khó coi, cứ lẳng lặng bước đi trên phố như người vô hình.
Yên Chi không để ý mình đang đi đâu, cứ ngỡ bị lạc đường