Nhắc đến Bình Ngọc, cô lại nhớ đến chuyện ban nãy.
Đúng là phiền muộn thật.
Lỡ Bình Ngọc nói ra chuyện này với thiên hạ chắc Yên Chi sẽ không còn trốn dung thân nữa mất.
Nhưng thiết nghĩ, Bình Ngọc sẽ không làm thế đâu.
Sao hắn nỡ làm vậy được.
Với cả, có bằng chứng gì mà hắn dám nói thế.
- Rồi rồi, chúng ta tiếp tục làm cổng trại thôi.
Ta, Kiều Vũ, Hạ Cầm và tỷ tỷ Hoàng Ân cần phải đi tập văn nghệ nữa.
Bye bye!
Nói xong cô liền kéo tay Hoàng Ân và Kiều Vũ rời đi.
Hạ Cầm không được cô nắm tay, dù có hơi buồn nhưng vẫn lủi thủi đi theo.
Họ đến ngự hoa viên, nơi ong bướm vui đùa cùng muôn hoa đua nở, khoe sắc dưới ánh nắng mặt trời.
Cô nhốn nha nhốn nháo giơ tay múa chân, nói cái này rồi đến cái nọ để Hạ Cầm, Kiều Vũ và Hoàng Ân có thể phối hợp với nhau tốt nhất.
Nói một hồi, tự nhiên cô lại thấy Kiều Vũ và Hoàng Ân cũng đẹp đôi ấy chứ.
Một người là đệ nhất vũ nam nổi tiếng của lầu Thanh Hương, một người là đệ nhất vũ nữ nổi tiếng của lầu Thanh Hoa.
Quả là trai tài gái sắc!
Không chỉ gương mặt, sắc vóc nổi trội, mà tài năng của họ cũng tương đồng nhau.
Yên Chi nghĩ, thay vì nạp Kiều Vũ thành thiếp sao không để người ta lấy người khác.
Người mà có thể chung thủy một vợ một chồng với mình cả đời.
Hoàng Ân bằng tuổi Kiều Vũ, vậy càng dễ nói chuyện với nhau hơn.
- E hèm! - Cô giả bộ ho một tiếng.
- Mọi người đã hiểu hết ý của ta chưa?
- Vâng ạ.
- Cả ba đồng thanh.
- Hay chúng ta rút lại còn hai tiết mục thôi.
Cho Hoàng Ân và Kiều Vũ múa chung với nhau.
Còn Hạ Cầm thì đánh đàn.
Tưởng tượng cảnh ba người đệ nhất ca kỹ ở kinh thành này phối hợp với nhau, chắc chắn sẽ tạo ra hiệu ứng bùng nổ cho coi! - Yên Chi phấn khích.
- Hiệu ứng bùng nổ là gì ạ? - Kiều Vũ hỏi.
- À...!là kiểu...!một ai đó làm cái gì đó thu hút đám đông.
Khiến cho nhiều người ghi nhớ cái việc mình làm ý.
Ờm...!Nói chung là huynh không cần hiểu đâu.
Cứ như kế hoạch là được.
Hai người sẽ múa chung với nhau nha!
- Vâng, tiểu nhân sẽ dốc hết sức lấy phần thưởng cho tiểu thư.
- Cả ba đồng thanh.
- Không cần phải nói thế đâu.
Tham gia vui là chính mà.
- Yên Chi xua tay.
- Mà Nhị công chúa gì đó có tham gia không vậy? - Cô bất chợt cảm thấy lo lắng.
Kiều Vũ và Hạ Cầm nhìn nhau thắc mắc.
Hoàng Ân suy nghĩ một lúc rồi mới đáp lại.
- Bẩm, có thể ạ.
Có vẻ như thái nữ, nhị công chúa và tam hoàng tử đều tham gia.
- Ba đội khác nhau sao? Đồng đội của họ là phu thiếp đồ à?
- Vâng.
- Ta hiểu rồi.
Thế thì phải nhất định thắng họ.
Đặc biệt là tam hoàng tử và nhị công chúa.
- Tiểu nhân hiểu rồi ạ.
Cô mỉm cười nhìn ba nhân tài mà mình chẳng tốn chút công sức nào để rèn luyện.
Yên Chi tin tưởng họ.
Mà cô vẫn chưa biết phần thưởng cụ thể là gì hết, chỉ nghe thông báo từ triều đình rằng bệ hạ sẽ thưởng hậu hĩnh thôi.
...
Những ngày tiếp theo, tất cả các phủ của quan lại gần kinh thành đều tất bật chuẩn bị cho hội trại mà Hồ tiểu thư đã đề ra.
Nghe bảo đây là trò ở dân gian, chỉ có dân thường mới rảnh rỗi tổ chức cái này.
Nhưng Yên Chi chính là người đầu tiên phá lệ, xin bệ hạ tổ chức ở hoàng cung.
Bởi vậy mới thấy, bệ hạ thương yêu cô đến mức nào.
Dù còn chẳng phải con gái ruột thịt cơ.
Yên Chi ngày nào cũng ra nhìn cổng trại của mình được chuẩn bị đến đâu rồi.
Tre bắt đầu vàng đi, nhưng chẳng sao, sơn màu xanh lên là được chứ gì.
Thừa Lãng sau một thời gian ở phủ đã dần thích nghi được với mọi thứ.
Bệnh tình của ông cậu cũng chuyển biến tốt hơn.
Thừa Lãng nhẹ nhàng đi đến phía