Sắc mặt Yên Chi đang rất không tốt, vương tử liền ôm chầm lấy cô vào lòng mà vỗ về an ủi.
Yên Chi cũng ôm lấy hắn, mếu máo như sắp khóc:
- Ta cũng là con gái yếu đuối mà.
- Phải, nàng cũng là nữ nhân mềm yếu.
- Nhưng Bình Ngọc, huynh không để ý chuyện ta không phải là Hồ Tiểu Điệp thật sao?
Vương tử bỗng dưng mặt biến sắc.
Hắn thật sự đã không muốn nhắc đến chuyện này thêm lần nào nữa rồi, sao cô cứ nói đến nó làm gì vậy.
Giọng Bình Ngọc có phần cứng nhắc lên tiếng:
- Nàng vẫn là nàng mà.
Nàng vẫn là Hồ Tiểu Điệp.
Nếu không vì sao ta lại thấy hạnh phúc khi thành thân với nàng như vậy? Cảm giác này không sai được đâu.
Yên Chi đang lúng túng không biết làm gì thì trong đầu cô bỗng xuất hiện chuỗi kí ức tươi đẹp giữa hai nhân vật này.
Hồ Tiểu Điệp cùng Lý Bình Ngọc đã từng hạnh phúc như thế nào.
Nhưng kết thúc những mảnh ghép kí ức đó lại là hình ảnh của thời hiện đại.
Một người phụ nữ đeo kính cận, quần áo đầu tóc gọn gàng như đang nhìn cô mỉm cười.
Cô ta cất giọng lên khiến cô phải sợ hãi: "Quên rồi sao?"
- Không! - Cô đẩy mạnh vương tử ra.
Sắc mặt trắng bệch như người vừa gặp ác mộng.
- Nàng sao vậy?
Yên Chi hoảng hốt ôm đầu mình.
Cô không biết người phụ nữ đó là ai cả.
Cố gắng bình tâm lại để vơi bớt đi nỗi sợ, nhưng vô dụng cả thôi.
Yên Chi hét lên như bị ai đó điều khiển tâm trí.
- Đầu ta đau quá!
- Tiểu Điệp! Người đâu! Truyền thái y! Nàng bình tĩnh lại, cố chịu chút thôi! - Vương tử nắm chặt lấy tay cô.
Yên Chi bỗng nhiên ngước mặt lên nhìn Bình Ngọc, vẻ mặt bình tĩnh đến lạ.
- Ta tự dưng quên mất gương mặt của mẹ ruột mình rồi.
Bà ấy...!
- Tiểu Điệp, nàng đang nói gì vậy?
- Ta...!- Cô ngất đi.
- Tiểu Điệp! Tiểu Điệp!
...
"Khó thở quá...!mình mẩy thì đau nhức...!Ai đó...!giúp tôi với...".
||||| Truyện đề cử: Kẹo Vị Quýt |||||
"Đây là đâu? Tôi là ai?"
Tiếng thở hổn hển của ai đó cứ ù ù bên tai.
Đôi mắt lờ đờ cố mở to ra nhưng không thể.
Như có thứ gì đó rất nặng đè lên người vậy.
Khó chịu quá!
Yên Chi vừa mở mắt tỉnh dậy sau cơn mê man tưởng chừng như vô định.
Cô mệt mỏi nhìn mọi thứ xung quanh mình.
Khung cảnh này thật quen thuộc làm sao.
Bình Ngọc đang ngồi bên cạnh nắm chặt lấy tay cô.
Các thiếp thất thì quỳ rạp ở dưới đất cầu mong cho quận chúa của họ được bình an vô sự.
- Nàng tỉnh rồi sao? - Bình Ngọc đỡ cô ngồi dậy.
- Thái y nói nàng bị ngất đi mà không rõ nguyên do.
Sức khoẻ không vấn đề gì, nhưng vẫn phải uống thuốc bổ nghỉ ngơi.
Nhìn lại bộ y phục mình đang mặc, vẫn là bộ đồ màu trắng thêu hoa mẫu đơn đó.
Cô ngó ra bên ngoài thấy mặt trời hình như sắp lặn rồi.
- Giờ vẫn là ngày mười sáu phải không?
- Phải.
- Vất vả cho mọi người rồi.
- Cô nhìn những người xung quanh đang lo lắng cho mình.
- Nào, ăn chút cháo rồi uống thuốc đi.
Vương tử bưng bát cháo đã được chuẩn bị sẵn ở trên bàn, dự định đút cho thê tử mình, nhưng cô đã vội quay mặt đi từ chối.
- Trưa ta ăn vẫn còn thấy no.
Ta uống thuốc được rồi.
- Tiểu Điệp à.
Cô không nói gì, lẳng lặng bưng bát thuốc kia lên rồi uống cạn.
Sau đó nhanh chóng bước xuống giường, chỉn lại y phục.
Yên Chi đang ngó lơ vương tử đấy sao?
- Mọi người đứng lên cả đi.
Như đã nói, hôm nay ta sẽ đến chỗ của Mặc quý nhân.
- Dạ.
Yên Chi nắm lấy tay của Mặc Uyên rồi kéo đi trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.
Bình Ngọc bị cô đối xử lạnh nhạt như vậy, trong lòng vô cùng tủi thân.
Nhưng hắn đâu được phép buồn ra mặt.
Chỉ có thể nhìn hai người họ dần đi xa.
Đám gia nhân theo sau chân của quận chúa đến trước phòng của Mặc quý nhân để canh chừng.
Cô không quan tâm vẫn cứ kéo tay chàng ta vào phòng rồi đóng cửa lại.
Lúc này mới chịu buông tay, sắc mặt không hề vui vẻ chút nào, cô tiến về phía giường ngồi xuống một cách thẫn thờ.
Mặc Uyên nhìn biểu cảm của cô như vậy mà không khỏi thấy đau lòng.
Chàng ta chậm rãi tiến đến gần ngồi xuống bên