Yên Chi nhìn gương mặt xinh đẹp của Mặc Uyên một hồi lâu, nghĩ đông nghĩ tây cũng kha khá thời gian rồi.
Bất chợt cảm thấy gương mặt của hai người ngày càng gần nhau, cho đến khi hai bờ môi ấy chạm vào nhau thì cũng đã muộn màng rồi.
Cô nhắm mắt lại để hưởng thụ cảm giác ngọt ngào này.
Hai tay bất giác luồng qua ôm lấy tấm lưng rộng của Mặc Uyên.
Không giống cái chạm nhẹ môi như ở phòng tắm ngày hôm đó.
Lần này, cần dùng lưỡi và phối hợp hơi thở.
Hai người say mê đến nỗi nằm lên giường lúc nào chẳng hay.
Cô có thể cảm nhận được bàn tay ai đó đang chạm vào mình, muốn cởi thắt lưng của cô.
Yên Chi chợt đẩy Mặc Uyên ra, thở hổn hển.
- Ta...!ta chưa tắm.
Ta phải tắm trước đã! - Cô lúng túng.
Cô luống cuống leo xuống giường rồi mở cửa phòng chạy ra ngoài.
Để lại Mặc Uyên đang mừng hụt ở trong phòng.
Chuyện sắp thành rồi mà.
Mỡ đã dâng đến tận miệng nhưng vẫn không ăn được, ai chẳng tức.
Yên Chi chạy ra khỏi phòng trước sự ngỡ ngàng của biết bao nhiêu gia nhân trong nhà.
Quận chúa không ở lại qua đêm cùng thiếp của mình sao?
Cô chạy thẳng một mạch về phòng.
Dáng vẻ kinh hãi như vừa mới bị ma rượt.
Yên Chi khoá cửa lại, đi tới đi lui, đứng ngồi không yên.
- Chết tiệt! Mình đang làm cái quái gì vậy? Xém nữa thì...!Đã hứa với Bình Ngọc chỉ có mình hắn thôi mà.
Yên Chi cứ như vậy cho đến tận khuya.
Vì mải mê lo nghĩ cái lí do để giải thích với mọi người chuyện đêm nay, nên cô mất kha khá thời gian.
Trăng đã lên cao, trời bắt đầu trở lạnh.
Không khí yên tĩnh giúp nhiều người dễ chìm vào giấc ngủ.
Yên Chi đi nãy giờ đau hết cả chân.
Cô mệt mỏi đi lại phía giường ngồi xuống.
Dự định là nằm nghỉ chút thôi, ai ngờ thiếp đi lúc nào chẳng hay.
...
Sáng hôm sau, Yên Chi dù đã thức dậy nhưng khi nhìn nhìn thấy bóng dáng của hai người con
gái quen thuộc kia thì bất giác trùm chăn kín mít.
Vì trốn tránh mọi người chuyện đêm qua mà cô đã cố tình dậy trễ rồi.
Nhưng Hoàng Ân tỷ và A Manh đâu để cô làm như vậy, bọn họ cứ đứng bên cạnh giường thủ thỉ vào tai cô.
- Quận chúa, hôm nay người phải cùng vương tử về Hồ phủ đấy ạ.
- Để hôm khác đi.
Ta đang mệt.
- Thái y bảo quận chúa rất khỏe mạnh, chẳng có gì đáng lo cả.
Người vì chuyện đêm hôm qua sao ạ? - Hoàng Ân thẳng thắn hỏi.
Yên Chi chột dạ.
Cô đã dự định ngó lơ không trả lời câu này, nhưng bầu không khí im lặng ấy khiến cô càng thêm khó chịu mà kéo chăn ra rồi ngồi dậy nhìn hai người họ, hai mắt long lanh đầy tâm trạng u buồn trong đó.
- Sau chuyện hôm qua...!hai người có nghe ai bàn tán gì không? - Cô nhẹ giọng hỏi.
- Bẩm quận chúa, nô tì nghe nói do Mặc quý nhân khiến người không hài lòng nên mới bỏ về giữa chừng ạ.
- A Manh ngây ngơ trả lời.
- Không phải do Mặc quý nhân đâu! - Cô xoay mặt đi.
- Thế vì sao ạ?
- Thật ra thì...!ta bị...!yếu sinh lý đấy...!Ừm...!- Cô luống cuống vội lấy che mặt.
- Hả? Quận chúa...!Thế...!- A Manh lúng túng hỏi.
- Đêm động phòng với vương tử...!
- Lúc chưa thành thân sinh lực ta dồi dào, niềm vui phơi phới.
Ta cứ tưởng mình khỏe mạnh lắm.
Cho đến khi thành thân được vài hôm.
Ta mới biết mình bị yếu sinh lý.
Đã vậy còn lấy nhiều chồng nữa.
Đúng là đang tự làm nhục mình mà.
- Cô giả vờ khóc lóc.
- Chuyện này...!- Hoàng Ân nhìn A Manh đầy