Những lời bệ hạ nói, cô sẽ suy nghĩ lại.
Ngồi lên ngai vàng, địa vị đứng trên hàng vạn người.
Nhưng mà, áp lực cũng rất lớn.
Tiểu Điệp sợ mình sẽ không làm nổi, sợ nhỡ đưa ra quyết định sai lầm nào đó thì dân chúng sẽ rơi vào hoàn cảnh khốn khổ, đất nước lâm nguy.
Hoàng cung giờ khắp nơi toàn tro vải trắng, vải đen.
Tiểu Điệp vừa mới bón thuốc cho bệ hạ ngủ một giấc nên mới dám đi ra ngoài xem thử.
Nhìn các cung nhân đang đốt giấy tiền vàng bạc, khói lửa bay đầy trời mà lòng cô cảm thấy trống trải vô cùng.
- Vương tử đâu rồi? - Cô nhẹ giọng hỏi A Manh và Hoàng Ân đang đi bên cạnh.
- Đích quận phu đang ở trong thư phòng của bệ hạ để xử lí tấu chương.
- Hoàng Ân trả lời.
Tiểu Điệp nghe xong liền tức tốc đến đó.
Mới bước chân vào cửa đã thấy một nam nhân đeo tang, mặc y phục trắng đang ngồi miệt mài chấm mực viết cái gì đó.
Quận chúa tiến lại bên cạnh ngồi, khẽ đặt tay lên vai hắn.
- Vất vả cho huynh rồi.
Gióng nói nhỏ nhẹ ấy khiến Bình Ngọc phải tạm rời mắt khỏi tấu chương để nhìn xem là ai.
- Tiểu Điệp? À, không có gì đâu.
Chuyện mai táng cho thái nữ, nhị công chúa và tam hoàng tử ta đã chuẩn bị xong cả rồi.
Tam hoàng tử chắc phải nhờ Kính quý phi đưa về Tiểu Tiệp Quốc an táng.
Tiểu Tiệp Quốc sẽ đổi thành An Tiệp, xác nhập trở thành tỉnh phía Bắc nước ta.
Còn chuyện phong hầu gia quản lí An Tiệp ta vẫn chưa thể quyết định.
- Hai vị hoàng phi của tam hoàng tử thì thế nào?
- Họ sẽ cùng Kính quý phi đến An Tiệp tiễn đưa tam hoàng tử.
Sau khi làm goá phụ ba năm, họ có thể tái giá.
- Có vẻ các đại thần trong triều không làm quá tội danh của tam hoàng tử lên.
- Bệ hạ đã lên tiếng giải thích chuyện này rồi, còn ai dám nói gì nữa.
Mà nàng nghĩ xem, ai thích hợp phong hầu nhất.
- Các quan thần cũ của Tiểu Tiệp Quốc thế nào?
- Trung thần đều cắt cổ tự vẫn.
Gian thần thì mưu cầu được sống.
Nhưng loại hại nước hại dân đó đều bị bệ hạ bắt nhốt hoặc giáng làm thường dân cả rồi.
Ta chỉ có thể điều người của mình sang.
- Phụ mẫu của hoàng phi và trắc hoàng phi...
- Dù triều thần không nhắc đến tội trạng của tam hoàng tử nữa.
Nhưng để người có liên quan đến ngài ta lên làm hầu gia, các quan thần nhất định sẽ không đồng tình đâu.
Mà phụ mẫu của hai vị hoàng phi cũng vừa nộp tấu chương xin cáo quan về quê ở ẩn.
- Quan tam phẩm và nhị phẩm trong triều vốn cũng đâu có nhiều.
Thế phụ mẫu của thái phu, và hoàng phu thì sao?
- Ta sẽ suy nghĩ và sắp xếp người thích hợp.
Trước hết phải để họ xả tang đã.
Tạm thời điều Quách tướng quân và nhất phẩm quan Chu gia đến đó quản lí.
Đợi qua một trăm ngày sau, mới phong hầu.
- Như vậy cũng được.
Nhìn dáng vẻ cần mẫn của Bình Ngọc, cô cảm thấy hắn mới là người thích hợp ngồi lên ngai vàng.
Chuyện phu thiếp của cô giải quyết đơn giản thôi mà, chỉ cần cô hoà ly với hắn, hắn vẫn có thể lấy người khác.
Nhưng vấn đề lớn hơn ở đây, không phải ai phù hợp với ngai vàng, mà là Hồ Tiểu Điệp đã được tác giả định sẵn kết cục phải lên làm vua.
Nghĩ đến đây, Tiểu Điệp chỉ biết cười khổ.
- Ta về Hồ quận phủ một chút.
Sau trận chiến đó ta vẫn chưa về thăm bọn họ.
- Được.
Quận chúa viện cớ rồi rời khỏi thư phòng.
Trong hoàng cung hiện giờ rất ngộp ngạt, cô muốn tự mình cưỡi ngựa quay trở về thăm người thân.
Thấy cô bước ra ngoài, A Manh cùng Hoàng Ân liền đi theo sau.
Chưa đi được mấy bước nữa, Tiểu Điệp đã liền quay lại nói với họ mấy câu:
- Hai người về phòng nghỉ ngơi đi.
Ta về Hồ quận phủ một chút.
- Dạ.
- Hai người họ đồng thanh.
Nhìn dáng dấp nhỏ bé của hai người đang bước ngắn bước dài đi theo nhau, Tiểu Điệp lại nghĩ ngợi lung tung, rồi nhớ đến những kí ức đầy bi thương kia.
Đó không phải kí ức của cô, mà là của Hồ Yên Chi.
Có lẽ, kể từ bây giờ trở đi, Hồ Tiểu Điệp sẽ không bao giờ nhận mình là Hồ Yên Chi nữa rồi.
Cô chỉ là bản sao của người con gái đáng thương ấy.
Một bản sao có vận mệnh tốt hơn bản chính rất nhiều.
Thật cay đắng và trớ trêu làm sao.
Hồ Yên Chi chỉ thích nữ nhân, Hồ Tiểu Điệp vừa thích nữ nhân vừa thích nam nhân.
Nhưng cô cảm thấy mình thích nữ