Mọi người vây quanh lấy, lo lắng hỏi han cô có sao không.
Có người còn cuống cuồng hết cả lên mà quên mất, Hồ Tiểu Điệp cũng là đại phu.
- Quận chúa, người sao thế ạ? Để phu tế đỡ người vào trong.
- Mặc Uyên sốt sắng.
- Không cần đâu.
Chắc do sáng giờ ta làm nhiều việc nên mệt thôi.
- Không được, phải mau mời đại phu! - Đình Uyển lo lắng.
- Nếu muốn ta có thể tự bắt mạch cho mình được mà.
Mặc Uyên, huynh đỡ ta vào trong đi.
- Vâng.
Mặc quý nhân nói là đỡ nhưng hành động thực tế là bế quận chúa vào trong phòng khách lớn.
Đám thiếp thất và gia nhân trong nhà nhìn lo lắng đi theo.
Mặc Uyên để cô ngồi xuống ghế, sau đó Tiểu Điệp tự bắt mạch cho mình để mọi người yên tâm.
Trong khi cô còn chưa chẩn bệnh cho mình thì Kiều Vũ đã lo bảo nhà bếp làm thật nhiều món ngon bồi bổ cho cô rồi.
Dự định chỉ bắt mạch đã qua mắt bọn họ thôi, nhưng sau khi bắt mạch đi bắt mạch lại những mấy lần, Tiểu Điệp lúc này mới lộ ra vẻ mặt đầy lo sợ.
Cô nhìn mọi người xung quanh đang chờ một câu nói của mình lại thấy càng áp lực và bối rối hơn.
Tiểu Điệp dường như không muốn tin vào y thuật của bản thân mình nữa.
Cô nhìn về phía Thừa Lãng mà không tài nào vui nổi.
Cậu ta thì vẫn vậy, vẫn trưng ra bộ mặt đáng thương lo lắng cho cô.
Tiểu Điệp thở dài rồi e dè nhìn những thiếp thất khác của mình.
Nếu cô nói ra câu này, chắc họ sẽ buồn lắm.
Ngẫm nghĩ một lúc rồi cô mới lên tiếng.
- Mọi người đừng lo.
Ta chỉ là không ăn uống đầy đủ nên mới bị choáng thôi.
Ăn vào là được.
- Thế quận chúa ở lại ăn một bữa rồi hẵng đi.
- Được.
Cô giả vờ vui vẻ đồng ý với mọi người.
Sau khi ăn xong bữa này, Tiểu Điệp sẽ về hoàng cung ngay.
Bọn họ đỡ cô ngồi vào bàn ăn trước, đợi thêm một chút nữa sẽ có đồ ăn dọn lên ngay thôi.
Nhưng Tiểu Điệp vẫn còn hơi lo lắng, dù mấy nay cô vẫn không có biểu hiện nôn nghén gì, nhưng nhỡ đâu trong lúc quan trọng lại có biểu hiện đó thì sao?
Thức ăn chay dần dần được bày biện lên, nhân lúc còn đang nóng hổi, các thiếp thất của cô đã thi nhau gắp lấy gắp để vào chén cho quận chúa.
May mà mấy mùi này dễ ngửi, bằng không chắc cô đã bị lộ lâu rồi.
Tiểu Điệp bắt đầu cầm đũa lên, ăn mấy miếng cho họ vui.
Nhìn ai cũng đều đang lo lắng cho mình khiến cô tự cảm thấy áp lực.
- Mọi người cũng mau ăn đi.
- Quận chúa cứ ăn đi ạ.
Chúng phu tế không đói.
Tiểu Điệp thở dài, cố gắng ăn hết bát cơm đó.
Đột nhiên cô nhìn thấy lá ngải cứu tươi sống được dùng để trang trí trên dĩa đậu hũ mà hơi e dè.
Kiều Vũ nhìn thấy liền vui vẻ hỏi:
- Nghe bảo lá ngải cứu rất tốt cho sức khỏe, có nhiều công dụng khác nhau.
Quận chúa còn rất thích ăn rau nữa, người nên thử món này.
- Ta đúng là không có kén ăn.
Nhưng ngải cứu không tốt cho thai phụ đâu.
Cô đột nhiên nói vậy khiến cho đám nam nhân đang ngồi đây bỗng ngơ ra hết một lượt.
Quận chúa tâm trạng rối bời mà đặt đôi đũa xuống bàn, giọng nói vừa đủ nghe:
- Ta có thai rồi.
Theo tính toán chắc mới gần một