Họ hàng? Mùi giấm chua
\-Trà xanh? Vừa rồi tao cũng gặp một người, đúng dẹo luôn á mày. Không nghĩ sao lại có những loại người như thế.
\-Ôi, thời nay nó thế! Đi! Tao cho mày xem mặt bả.
Nói rồi Văn Văn kéo Tiểu Y đi ngay. Tiểu Y liếc nhìn Văn Văn. Hôm nay nhỏ mặc bộ đầm trắng xoá, điểm xuyến vài hạt ngọc màu lam thật nổi bật, trông cũng rất tao nhã. Văn Văn dẫn Tiểu Y đi khá xa, đi vào nhà bằng chiếc cửa sau, đi vào căn phòng nhỏ trên lầu hai.
\- Đó! Chị tao đó! Bố bả lấy dì hai của tao. Hơn có hai tuổi mà là CEO của hãng hàng lớn bên Úc á!
\-Wow\~ bộ váy đẹp nha. Thuê bao nhiêu á?
\-Khoảng... một phần tư tiền nợ của Hàn gia...
Một phần tư? Là tiền lương mấy năm của một nhân viên văn phòng có địa vị đó. Tiểu Y ngắm nhìn chiếc váy xa hoa ấy... Ngày xưa chỉ cần là một câu nói vu vơ, phòng cô tràn ngập những món hàng mình thích. Giờ đây...
\-Liệu lúc tao cưới...có đủ tiền để tổ chức không?
\-Of course! Không đủ tao bao nguyên rạp.
Văn Văn khoác tay lên vai cô an ủi.
\-Hai đứa đến rồi à?
Cô dâu qua sang tươi cười chào cùng giọng điệu rất ư...dẹo và điểu.
\- Chồng à!
Phía sau, chú rể đã đến. Chú rể trông thật soái và rất cao nữa. Đúng là ông chồng quốc dân của bao cô gái mà!
\-Anh ta là diễn viên triển vọng đó. Nhận được quá trời giải thưởng bên nước ngoài, mới về Bắc Kinh đấy