Anh nhảy xuống, ôm lấy cô. Hai người cứ theo đà lao xuống đất.
Vì đỡ cho Văn Văn, Việt đã đập trúng hốc đá khi tiếp đất, bị thương và trầy xước khá nặng, dù rất đau nhưng anh cũng không dám nói vì sợ cô lo.
Thấy anh bị thương, cô bật khóc, Việt bối rối xoa đầu cô
-Tôi không sao! Hồi xưa tôi sống ở miền núi, bị té đập vào đâu đó là chuyện bình thường..
Văn Văn nghe thế cũng an tâm phần nào, cô lấy trong balo của mình xem có gì.
-May quá! Tôi giữ bộ sơ cứu! Để tôi lau vết thương cho anh!
Nói rồi cho anh dựa lên người mình, còn mình thì nhẹ nhàng rửa và băng bó vết thương lại cho anh.
Cô cũng rất nhẹ nhàng băng bó cho anh như anh dịu dàng với cô vậy.
-Anh... có tình cảm với... Lý Hoàng Nhi phải không?
-Sao cô nói thế? Tôi...
-Tôi nhìn ra được ánh mắt của anh dành cho cô bé.
-... nhưng có lẽ tôi đặt ánh mắt không đúng người rồi.
—————
Phía bên Húc Dương và ba người kia cũng bắt đầu cảm thấy bất an. Húc Dương liền đứng lên:
-Để tôi đi xem xét sao đã.
Rồi anh tiến sâu vào rừng, lúc nãy, anh vô tình nghe được tiếng la của Văn Văn khi cô bị trượt té... nhưng vì cây cối rừng rậm thế này nên đó chỉ là một âm vang rất mảnh.
Anh đi khoảng một chút nữa thì thấy mớ củi được cột chắc chắn.
-Chắc chắn là Việt và Trịnh Văn Văn..
Rồi anh để ý được cái hố kia..
-Chẳng lẽ.. họ rơi xuống đó..??
Giọng nói run rẩy vang lên đằng sau Húc Dương khiến anh giật mình quay lại..
-Tôi bảo cô ngồi yên rồi mà!
-Có phải là Văn Văn và Tiểu Việt rơi xuống không?
Là Tiểu Y, lúc nãy khi Húc Dương đi vào rừng thì cô cũng đứng dậy chạy theo sau anh.
-Tôi phải xuống đó. Văn Văn đang ở dưới đó thì sao?
Cô lải đảo tiến tới cái hối...
-Cô điên à? Sao lại chắc chắn có hai người họ dưới đó?
-Chứ tại sao củi lại bị vứt ở đây? - Tiểu Y hét lên rồi cô nhận ra, cô vừa giẫm lên cái gì đó... - Vòng tay của Văn Văn...
-Chắc chắn hai người họ đang ở dưới đó...
-Không biết được. Cứ đưa một túi thức ăn và đồ dùng cần thiết ném xuống đó. Có lẽ sẽ được dùng đến.
Húc Dương nói rồi một tay bưng mớ củi, một tay kéo Tiểu Y quay lại, anh để cô ở đây có mà cô làm càn quá.
—————
Trời bắt đầu thả những giọt mưa xuống, đúng lúc Húc Dương vừa ném túi đựng đầy thức ăn và một túi lều xuống.
Cơn mưa trời hạ rất to, nhue muốn trôi tất cả thứ trên mặt đất vậy!
Văn Văn cố hết sức dìu Việt vào một cái hang nhỏ gần đó.
Khi cô quay lại để lấy túi thì nghe một cái “bịch” rất lớn.
Cô sợ hãi lại gần chỗ đó... cùng lúc trời đổ mưa...
Phát hiện ra đó là cái