Đang hoang mang hắn là tên bệnh hoạn hay gì thì lại đến chỗ cô đè lên người cô, khẽ thì thầm vào tai cô:
\-Bây giờ ngoan ngoãn đi theo tôi. Khôn hồn thì tem tém cái miệng lại. Cấm hé lời chuyện giữa chúng ta đấy!
Cô sợ hãi, rùng mình! Giọng của hắn lạnh ngắt, như sát thủ vậy! Khác hẳn với lúc hắn đang câu dẫn cô.
Tiểu Y sợ hãi bất động trên giường, chỉ riêng bàn tay thì nắm chặt chăn để không bỏ bùa quỷ dữ này.
Anh không quan tâm, giờ cô mà trốn thoát cũng có mà khó. Nhìn có vẻ chẳng phải là tiểu thư của tập đoàn nào nên đây chỉ là con mèo hoang thôi, mà là thế thì có gì phải lo lắng. Quan trọng là bịt miệng các nhà báo kia.
Anh tắm rửa lại sạch sẽ. Ra ngoài chỉ quấn các khăn tắm ngang hông khiến Tiểu Y muốn chảy máu mũi chỉ vì cơ ngực vạm vỡ và 6 múi rắn chắc kia và khuông mặt ưa nhìn nữa.
Anh thấy cô cứ nhìn chằm chằm đến nỗi đơ người chỉ có đôi mắt luôn hướng về anh. Dù đến gần cô cũng chẳng biết:
\-Mèo hoang! Em bị tôi mê hoặc không biết gì nữa à?
Nói thế chứ cô có nghe đâu!
\-Ah! Đau! Sao anh búng trán tôi?
\-Đi tắm đi.
Cô buồn bã, tiếc nuối! Làm như là không cho cô cơ hội ngắm thân hình tuyệt vời kia nữa ấy.
Vài phút sau, trợ lý của anh mang đồ đến. Lúc đó cô cũng chỉ vừa tắm xong, chỉ quấn khăn tắm vì áo choàng tắm đã bị ướt rồi. Anh đã thay bộ vest đen cùng đôi giày nhẵn bóng. Đưa bộ đầm dành cho cô, trợ lý nhanh chóng đi sắp xếp công việc tiếp.
Vừa nhận trang phục, cô quay gót định vào phòng tắm thay đồ thì anh lên tiếng:
\-Đứng lại!
Cô quay lại, vẻ mặt ngạc nhiên.
\-Lại đây
Cô chầm chậm bước lại, anh định ăn cô nữa à?
\-Thay đồ ở đây để tôi coi.
\-Anh bị thần kinh à? Tự nhiên tôi phải thay đồ trước mặt anh?
\-Hay tôi mặc đồ giúp cô nhé?
Cô ngớ người, hắn thuộc loại người nào vậy? Bá đạo à?
Cô miễn cưỡng phải làm theo nếu không hắn lại...ăn cô thật không chừng!
Mặc đồ lót rồi đến chiếc đầm vừa khít người mà anh lựa cho cô nhưng cái dây khoá thật khó kéo!
Anh đứng dậy lại kéo dây set cho Tiểu Y