Có tiếng ồn ào, cô thức dậy. Cái gì đang xảy ra trước mắt cô vậy, là đám cưới, cô nhớ đã được dời lại rồi mà, tại sao, anh hai chết chưa được 1 tuần mà. Ông ta nôn nóng muốn gả con gái đi đến vậy à?
Ông Tư bước đến, nhìn cô:
- Còn không mau chuẩn bị, hôm nay là lễ ra mắt.
- Còn chưa để tang anh hai xong mà, cha vội vàng cái gì hả?
- Mày còn biết gọi ta là cha thì ngoan ngoãn nghe lời đi.
- Tại sao phải gấp rút như vậy?
- Cổ phiếu công ty đang rớt giá, không thể chậm trễ, mày hỏi xong rồi thì mau đi sửa soạn đi-Ông Tư ghé sát tai Nhược Hàn, gằn giọng.
Cô nhìn ông Tư, ném lại một cái nhìn căm ghét. Cô, bước từng bước nặng nề lên phòng, nhìn chính mình trong gương cô rưng rưng nước mắt. Sao lại vô dụng quá vậy, sao nhu nhược quá vậy, sao mày chả làm được cái gì cả vậy? Mấy câu hỏi cứ quanh quẩn trong đầu cô.Chợt, có 1 suy nghĩ thoáng qua trong tâm trí cô. Cái suy nghĩ thoáng qua đó thật đáng sợ nó làm cô thay đổi hoàn toàn: trang điểm, ăn mặc xinh đẹp, bước xuống đại sảnh chào hỏi Lãnh gia.
- Tiểu Hàn Hàn à, em thật xinh đẹp đó – Lãnh Hạo cợt nhả cô.
- Lãnh Thiếu cũng đâu có tầm thường – liếc nhìn với ánh mắt sắc lạnh, cô đáp.
- Đương nhiên đương nhiên rồi- hắn quay đi, không dám nhìn vào mắt cô.
Qua cái hôm chào hỏi đó cô như biến thành một người khác hết mực nghe theo sự sắp xếp của ông Tư.
Chỉ 5 ngày sau, hôm lễ được tổ chức, Nhược Hàn trong bộ váy cưới lộng lẫy xuất hiện, xinh đẹp, kiều diễm, nhưng trên môi cô không nở nụ cười, ánh mắt đầy thù hận, chất chứa bao nhiêu nỗi đau thương.
Hôn lễ được cử hành suôn sẻ, nhưng Tư gia chả ai nở một nụ cười thực sự, trừ ông Tư, ông ta vui vẻ khi biết công ty của ôn lại hưng thịnh như xưa. Đến lúc chúc rượu giữa hai nhà, Nhược Hàn kính cha cô 1 ly, ông Tư cười mà nhận lấy ly rượu đó, uống cạn 1 hơi. Cô cũng tiện đây mà chúc Lãnh Hạo một ly rượu đầy. Chẳng ai thèm mảy may nghi ngờ cô, ai cũng nghĩ rằng cô đã chấp nhận sự sắp đặt này.
Uống xong ly rượu đó, ông Tư và Lãnh Hạo cảm thấy trong người khác lạ, nhưng vẫn cố tỏ ra vui vẻ. Ngay khi