Có tiếng ồn ào ngoài kia. Nhược Hàn thức dậy. Cô choáng váng, mở to mắt nhìn.Cảnh vật trước mắt cô, hoàn toàn xa lạ. Một chiếc gương đồng, một cái bàn trang điểm, trang phục, rèm cửa, …tất cả đều là…...là đồ của thời cổ đại. Chuyện gì xảy ra vậy?
Đầu cô đau quá, một dòng kí ức xa lạ chảy trong đầu cô. Cái gì vậy? Đây là gì?
“Tư Thiên Kỳ, 15 tuổi, Tam tiểu thư Tư gia, là tiểu thư của Nhị phòng Tư gia, là nữ tử của Tư gia chủ và Hoa Lâm Thư (Hoa thị). Hoa thị mất năm cô được 2 tuổi, lí do là bị hãm hại bởi Tam di nương – Lục thị. Sống ở Tư gia không một ngày yên ổn, đến hạ nhân cũng dám đánh đập. Vừa tròn 15 tuổi thì bị hoàng thượng chỉ hôn thành chính phi cho Lệ vương.Lệ vương nổi tiếng ác độc, đã hại bao mạng người, quá bất mãn, Tư Thiên Kỳ đã tự tử.”
Xuyên không sao? Sao lại có diễm phúc đến vậy nhỉ? Sau bao đau thương kia, chẳng còn muốn sống thêm nữa. Nhưng xem ra là ông trời cho cô thêm một cơ hội để sống. Kiếp trước nhu nhược mà không giữ được tự do, kiếp này sẽ không như vậy nữa.
Cô bước tới trước gương đồng, trong tấm gương hiện ra một mĩ nữ tuyệt sắc - đôi lông mày thanh tú, đôi mắt long lanh, sống mũi dọc dừa, phiến môi màu hoa anh đào, nước da trắng trẻo. Cô nhìn vào gương thầm nghĩ:
“Người đẹp như vậy, chết thật uổng phí, tôi sẽ sống thật tốt, sống cho tôi và cả cô nữa.”
Cô đang ngồi đó chải chuốt ngắm nhìn dung mạo mới của bản thân, thì có tiếng gọi, nghe thật hách dịch:
- Con tiện nữ kia, mày có ra đây ngay không hả?
Theo kí ức của nguyên chủ, cô nhận ra ngay, đây chính là Vu ma ma, người hầu thân cận của Tam di nương. Cô đứng dậy mở cửa, bước ra đối diện với bà ta:
- Không biết Vu ma ma tìm ta có chuyện gì?
- Còn dám mở miệng nữa hả? Mau theo ta đến chỗ Tổ mẫu mà nhận tội đi.
- Mới sáng sớm, ta còn chưa kịp sửa