Ba nha hoàn của Tam di nương, không biết làm thế nào, nhìn thấy Lão phu nhân đang ngồi quan sát, họ không dám không tuân lệnh. Tam di nương thấy vậy, cũng hoảng hốt, nhưng bà ta vẫn cố gắng giải vây cho mình:
- Con lấy của ta thì cứ nói một câu, chiếc vòng đó ta cất rất kĩ, lâu rồi chưa sử dụng họ sao nhớ được chi tiết mà miêu tả, con là vậy khác nào đổ oan cho di nương.
- Con nào có ý đó chứ, nếu đây là chiếc vòng mà người yêu quý thì có lẽ người cũng sẽ nhớ từng họa tiết trên chiếc vòng này nhỉ, hay là giờ di nương viết ra giấy cho Lão phu nhân kiểm duyệt.- Cô nhìn Tam di nương với ánh mắt sắc lạnh.
- Ta tuổi cũng lớn rồi, đâu phải cái gì cũng nhớ kĩ, con lại làm khó di nương rồi.
- Ba người đã viết xong chưa? – Cô quay sang nhìn ban ha hoàn của di nương.
- Nô tỳ không nhớ rõ, - Ba nha hoàn kia đồng thanh.
- Ngươi dựa vào cái gì mà nói chiếc vòng trên tay ta là của Tam di nương? – Cô nghiêm mặt nhìn thẳng vào Vu ma ma.
- Nô tỳ thấy giống…- Bà ta run run đáp lại.
- Nội tổ mẫu người ở Hoan Âm phủ nào biết được con sống ở An Kỳ phủ khổ sở thế nào.- Cô vừa khóc vừa nói.
Nhìn thấy biểu cảm của Thiên Kỳ, Lão phu nhân cũng có chút mềm lòng. Bà nhìn qua sắc mặt của Tam di nương hiểu ra sự việc, bà hỏi Lục thị một câu:
- Lục thị người nói đó là chiếc vòng ngươi yêu quý nhất, Thiên Kỳ bảo miêu tả lại kêu không nhớ có phải là đang lừa đối ta không?
- Tiện thiếp đâu dám.- Bà ta vừa nói vừa quỳ xuống chân Lão phu nhân.
- Ngươi còn không nhận lỗi sao? Mới đến đây, ngươi nói là mới hôm trước đã mang vòng ra lau chùi, sao lúc Thiên Kỳ hỏi lại nói là lâu rồi không mang ra?
- Có thể là do thiếp thân đã nhầm với một chiếc vòng khác.
- Người nhầm như vậy, chẳng khác nào hất nước bẩn lên người con, rõ ràng lúc đầu ban ha hoàn của