Âm thi phấn dùng để triệu hồi hài cốt chỉ có tác dụng với thú cốt không có tác dụng với nhân cốt.- Chỗ kia có âm khí.Lâm Phong tiến lại gần một gốc cây, hắn lấy ra một ít âm thi phấn rãi xuống đất, lúc sao có một cái đầu lâu trồi lên hít lấy hít để, cảnh tượng thập phần kinh dị.- Là xương của một con hoàng cấp yêu thú, không biết đánh đấm thế nào mà chỉ còn lại có cái đầu.Hắn lấy ra thực cốt bạch tiễn đâm vào khúc xương, xương trắng lập tức hóa thành tro bụi.Trên đường đi thỉnh thoảng Lâm Phong lại gặp được mấy bộ hài cốt, phần lớn đều bị tàn phá, có lúc gặp phải một đầu yêu thú chưa kịp phân hủy từ trong đất phóng ra dọa hắn chết khiếp.Giữa trưa, Lâm Phong đến bên ngoài quỷ lâm, nơi này âm khí dày đặc, một tiếng chim hót cũng không có, tĩnh lặng đến đáng sợ.
Xung quanh quỷ lâm được một lớp hắc vụ bao phủ, nhìn từ xa như một cục than bóc khói khiến người ta cảm giác rợn người.- Huyễn vụ.Giọng nói lão đầu truyền vào tai hắn.- Tiểu tử tạm thời không thể vào trong, huyễn vụ nơi này có chút kỳ lạ hình như là do trận pháp tạo thành.- Quỷ lâm rộng hơn mấy trăm dặm nơi nào cũng có hắc vụ, nếu do trận pháp tạo thành thì nhất định phải là một đại trận rất lớn.- Có thể là địa cấp trận pháp.- Lợi hại như vậy sao?Lâm Phong nhớ không lầm thì trận pháp phòng hộ của Thương Vân thành là một cái huyền cấp trận pháp do chính tay trận sư của Vô Cực thánh cung bài ra, một khi kích phát có thể ngăn được sức tấn công của 1000 đầu yêu thú huyền cấp trong thời gian một canh giờ.Với tu vi bay giờ của hắn một khi tiến vào địa trận chẳng khác gì bước vào tử môn quan, không cần lão đầu nhắc nhỡ hắn cũng sẽ rời đi.
Lâm Phong chợt nhớ tới một chuyện liền nói với lão đầu.- Ta nghe nói hắc vụ bên trong Quỷ Lâm cứ mười mấy năm sẽ suy yếu một lần, hình như lần tiếp theo chỉ còn hơn 1 tháng nữa.- Vậy đợi đến lúc đó sẽ tiến vào.- Hài…Lâm Phong vỗ đầu, tại sao hắn lại có thể nói ra những lời ngu ngốc như vậy chứ, lần này đúng là tự đào hố chôn mình.
Một tiêu kế tiếp là Lạc Nhạn cốc, nơi này cách khá xa Quỷ Lâm muốn đến nơi ít nhất cũng phải mất vài ngày.Nghĩ ngơi bên ngoài hoang nguyên là một chuyện vô cùng nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể bị tấn công, nguy hiểm không chỉ đến từ yêu thú mà còn đến từ tu sĩ, ở trên cái đại lục này nơi tốt nhất để giết người cướp của chính là hoang nguyên.Nhưng chuyện này đối với Lâm Phong như muối bỏ biển bởi vì hắn chính là thổ địa nơi đây, địa bàn nằm trong phạm vi ngàn dặm xung quanh Thương Vân thành hắn rõ như lòng bàn tay.Lâm Phong tìm được một cái hang động dừng chân, hắn bố trí vài cái bẩy bên ngoài để đề phòng bị tập kích.- Lão đầu đã tìm ra phương pháp phá giải huyễn vụ chưa?- Thứ này lão phu chỉ cần liếc mắt là nhận ra, đáng tiết Thương Vân thành không có tài liệu.- Tốt quá… à ý của ta là không cần quá gấp, có câu dụng tốc bất đạt.- Nhưng ở Thất Tinh thành thì có rất nhiều.Xem ra lão đầu rất có hứng thú với Quỷ Lâm, mỗi lần lão lên cơn hứng thì hắn cũng không cản được.
Lâm Phong lấy ra dược tề tiếp tục luyện chế, khi luyện đủ số lượng lại chuyển sang luyện pháp chỉ, cuối cùng là tu luyện liệt hỏa phần thiên.Hai ngày sao, bên ngoài Lạc Nhạn cốc, Lâm Phong đứng trước cửa sơn cốc thỉnh thoảng lại liếc nhìn vào bên trong.- Lão đầu xong chưa?- Được rồi, không ngờ ở đây lại có một cái độc địa.Lạc Nhạn cốc nổi tiếng với vô số kịch độc, từ yêu thú đến linh dược đều mang độc tính cực mạnh, độc khí bên trong sơn cốc mạnh đến mức yêu cầm bay ngang cũng phải chết ngợp, tới giờ vẫn chưa ai biết vì sao nơi này lại có độc khí.Những nơi càng nguy hiểm thì kỳ ngộ càng lớn, nghe nói bên trong Lạc Nhạn cốc không chỉ có độc dược mà còn có cả linh dược giải độc