Hồng Diệp vừa dứt lời, mọi người đồng thời ngẩng đầu nhìn bầu trời. Diệp Vân không biết phải hình dung cảnh tượng khác thường trên đầu mình ra sao, nàng nghĩ, có lẽ chỉ có cái gọi là thiên lôi cửu kiếp mời có thể sánh bằng hình ảnh này.
Trong lòng càng ngày càng bất an, Diệp Vân nhắm mắt lại hít sâu vào một hơi, khi ánh mắt mở ra chỉ còn sự kiên quyết. Mặc kệ bất an trong lòng từ đâu tới, mặc kệ những tia chớp màu tím đang tàn sát bừa bãi trên đầu, cũng không thể khiến quyết tâm của nàng dao động, Thổ linh châu, nhất định phải lấy được. Diệp Vân nhìn vẻ mặt kinh sợ nói không nên lời của Hồng Diệp, trầm giọng nói: “Chúng ta đi thôi”. “Đi? Đi!” Hồng Diệp chợt nghiêng đầu nhìn Diệp Vân, ánh mắt như tro tàn bỗng lóe ra một thứ ánh sáng lạ thường: “Đúng, chúng ta đi mau, nhất định tới kịp, nhất định sẽ tới kịp “. Nói xong, Hồng Diệp phi người lao nhanh về phía cầu thang. Mấy người Diệp Vân bám sát theo sau Hồng Diệp, sau một lúc đã tới trước vương cung. Điều khiến mọi người kinh ngạc là, khi họ vào vương cung lại không hề gặp phải sự cản trở nào, cả một vương cung hoa lệ khổng lồ trốn rỗng, không thấy một bóng người. Đứng trước một con đường, Hồng Diệp đột nhiên ngừng lại, xoay người nhìn đám Diệp Vân: “Tình huống hiện tại rất khó khăn, Vương và các trưởng lão khẳng định là đang ở mật thất canh giữ linh châu, ta biết hiện tại cũng không phải là thời cơ tốt để đến đó lấy linh châu, thế nhưng chúng ta nhất định phải thực hiện kế hoạch trước khi Thiên Long đại trận vạn người hoàn thành. Các ngươi có thể lựa chọn hiện tại rời khỏi đây, ta sẽ không trách các ngươi bội bạc, nhưng các ngươi phải biết rằng, linh châu là căn cơ của Trạch Dân quốc ta, trừ ta ra, sẽ không có ai giúp các ngươi lấy được linh châu”. Lạc Tâm Hồn và Đoàn Dật Phong yên lặng đứng sau Diệp Vân, Diệp Vân nhìn Hồng Diệp, cười khẽ một tiếng: “Ta biết, chúng ta có thể đi chưa?” Hai tay trong ống tay áo nắm chặt lại, Hồng Diệp nở nụ cười xinh đẹp với Diệp Vân: “Ta quả là không nhìn nhầm người”. Nói xong, Hồng Diệp nhấc chân tiếp tục đi về phía trước, vừa đi, vừa nói với Diệp Vân đang đi bên cạnh mình: “Người Trạch Dân quốc thuở nhỏ đều có luyện thần thuật, nhưng người có thể đạt tới cảnh giới viên mãn, trăm năm chỉ có được một người. Vì thế, ngoại trừ Vương, những người còn lại căn bản không thể uy hiếp các ngươi. Đến khi đó ta sẽ ngăn cản Vương, các ngươi chỉ cần giúp ta đối phó với tám vị trưởng lão”. Diệp Vân vươn tay búng Bạch Hồ nằm trên vai đang muốn mở miệng nói gì đó, hướng Hồng Diệp khẽ gật đầu. Chỉ mất một lúc, mọi người đã đi tới cuối đường. Nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, Hồng Diệp hít sâu một hơi nhắm mắt lại, đến khi mở ra bên trong chỉ còn sự kiên quyết, nàng đưa tay đẩy cửa, nhấc chân bước vào. Linh châu tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt đang trôi lơ lửng trên không trung, ánh sáng lúc nhạt lúc đậm, tám lão giả tóc trắng ngồi quanh bốn phía, nam tử mặc quần áo màu bạc đứng bên dưới linh châu, hắn đứng lặng yên ở đó như đang chờ đợi điều gì. Hồng Diệp vừa đụng phải bóng lưng kia liền ngây ngốc tại chỗ, hai chân giống như hóa đá đứng im, dù làm thế nào cũng không thể bước tiếp. Nam tử chậm rãi ngẩng đầu quay người lại, ánh mắt nhìn thẳng Hồng Diệp, đôi môi hé mở nói chậm : “Nàng đã đến rồi”. Hồng Diệp si ngốc nhìn Tử Nhạc Nhã, dùng sức mạnh toàn thân mới khống chế bản thân không chạy về phía hẳn, chậm rãi mở miệng: “Đúng vậy, ta đã trở về”. Thân thể bay lên không, Tử Nhạc Nhã đã bay tới bên cạnh Hồng Diệp trong nháy mắt, bàn tay dịu dàng xoa lấy khuôn mặt nàng: “Nàng có thể đến tiễn ta một đoạn đường, ta rất vui”. “Ta đã nói, tại sao chàng vẫn quên”. Hồng Diệp vươn tay đè lại bàn tay đang vuốt ve mặt mình, nàng khẽ cọ má mình vào lòng bàn tay hắn: “Ta nói rồi, nếu như chàng không thể không chịu trách nhiệm, vậy thì đây phải là trách nhiệm của ta mới đúng”. Tử Nhạc Nhã nhìn vẻ mặt kiên quyết mà bình tĩnh của Hồng Diệp, khuôn mặt dần dần sát lại, trán kề trán, hai hơi thở nóng bỏng đan vào nhau, hắn nhắm nghiền hai mắt, trong miệng không ngừng nỉ non: “Diệp tử ngốc, Diệp tử ngốc … “ “Tiểu Diệp tử … ” Đại trưởng lão chậm rãi đứng lên, khẽ thở dài. “Đại trưởng lão… ” Hồng Diệp hơi nghiêng đầu tựa vào bả vai Tử Nhạc Nhã, bàn tay tự nhiên ôm lấy thắt lưng hắn, cười hì hì nhìn vẻ mặt thất vọng của đại trưởng lão: “Lần trước ta đã làm chuyện quá đáng như vậy, ngài lại vẫn không giết ta, đã như vậy, chắc hôm nay ngài cũng sẽ không ra tay với ta, đúng không”. “Tiểu Diệp tử, con là một đứa trẻ thông minh”. Đại trưởng lão bất đắc dĩ cười cười: “Con nói không sai, trước khi một người có được thiên phú hơn con xuất hiện, ta sẽ bảo vệ con thật tốt”. “Thế nhưng …” Hồng Diệp đáng yêu nghiêng đầu, cười nghịch ngợm với đại trưởng lão nói: “Nếu như ta nói, hắn sống ta sống, hắn chết ta chết thì sao?” “Tiểu Diệp tử, lần trước bởi vì con không ngoan, Hồng gia mới phải chịu trừng phạt, chẳng lẽ con đã quên sao?” Đại trưởng lão giơ tay lên bóp huyệt thái dương, có chút khổ não nhìn Hồng Diệp: “Người nhà Nhạc Nhã cũng ở cách vách, họ ở trong mật thất thành tâm thành ý cầu nguyện cho Nhạc Nhã, Thiên Phàm cũng ở đó, con biết nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, Cổ gia gia ta không muốn phải làm tổn thương ai hết”. Thân thể Tử Nhạc Nhã cứng ngắc, ở bên tai Hồng Diệp thấp giọng nói: “Diệp tử, như vậy là đủ rồi, thực sự, đã đủ rồi”. Hồng Diệp sắc mặt lạnh lùng, hai tròng mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm đại trưởng lão: “Lần trước, ta liều mạng nhận một kiếm của tiểu Nhã cũng phải chạm vào linh châu, ngài sẽ không cho rằng ta là trước khi chết cũng muốn sờ vào một hạt châu rách nát chứ”. “Tiểu Diệp tử, con quả nhiên là càng ngày càng không ngoan”. Đại trưởng lão thở dài lắc lắc đầu, đưa mắt nhìn đám Diệp Vân vẫn đứng ngoài cửa kia: “Đây là người con tìm tới giúp đỡ sao? Người từ ngoài đến?” “Trưởng lão”. Diệp Vân khẽ khom người về phía đại trưởng lão: “Ta nghĩ, có lẽ chúng ta có thể nói chuyện, không cần phải … ” Diệp Vân dừng một chút, đầu ngón tay khẽ múa trong không trung, mấy tên mặc đồ đen bỗng bị quăng ra ngoài, Diệp Vân mỉm cười nhìn về phía đại trưởng lão, bổ sung nốt câu vừa rồi: “Đánh nhau”. “Diệp công tử có bản lĩnh”. Đại trưởng lão khóe mắt giật giật, nâng tay lên vỗ ‘ba ba’ hai cái. Trong hư không xuất hiện một sợi dây mỏng manh, vài tên áo đen trên mắt đất biến mất vô tung. Bảy vị trưởng lão đang ngồi cũng đứng bật dậy, hay tay vẫy trong không trung, trên tay mỗi người là những lá cờ màu đỏ to lớn. Đám Diệp Vân bị vây lại, đại trưởng lão vung lá cờ trong tay, miệng hô: “Kim là âm thủy là dương, dương cực là âm, âm cực là dương, thuận sinh nghịch khắc, lập tức nghe lệnh, khai trận!” Mười sáu lá cờ được cắm trên mặt đất vững vàng, Diệp Vân cảm thấy trước mắt bỗng tốm sầm lại, đợi đến khi có ánh sáng lại thì hoàn cảnh trước mắt đã hoàn toàn thay đổi, cát bay mù mịt khắp trời, khiến người ta không thể thấy rõ cảnh vật trước mắt. Là trận pháp sao? Muốn giam giữ bọn họ? Diệp Vân nhếch miệng cười, chân đạp ngũ hành, tay không ngừng kháp ấn, sau khi đi vòng quanh trận pháp một vòng, nàng triệu hồi nguyệt luân, bổ mạnh xuống một điểm…. trong trận, hơn mười kẻ mặc áo đen rơi xuống, miệng phun máu tươi hôn mê bất tỉnh. Cảnh vật trước mắt Diệp Vân biến ảo, những hình ảnh cong vẹo như trong gương, đại sảnh trống rỗng lần nữa xuất hiện trước mắt. Đại trưởng lão đang đánh với Hồng Diệp thấy Diệp Vân chỉ giơ tay đã có thể hóa giải trận pháp, không khỏi sửng sốt, thiếu chút nữa bị Hồng Diệp thừa cơ đánh lén thành công, đại trưởng lão hơi nhíu nhíu mày, quay đầu lại ra lệnh: “Lão Tam, lão Tứ, lão Ngũ, lão Lục, cả lão Thất lão Bát, mau ngăn bọn họ lại”. “Đại trưởng lão, ngươi cho là, chỉ dựa vào hai người các ngươi, còn có thể ngăn được ta sao”. Hồng Diệp liếc nhìn tất cả mọi người đang vây quanh Diệp Vân, cúi đầu nở nụ cười, ánh mắt chăm chú nhìn đại trưởng lão tràn đầy điên cuồng: “Ta sẽ không cho các người phá hủy tiểu Nhã, rõ ràng chỉ cần thoát khỏi cấm chế sẽ không phải tiếp tục trăm năm hi sinh một người các người đã không muốn phá hủy linh châu để bảo vệ toàn Trạch Dân quốc, như vậy, để ta tới giúp người các làm!” Linh châu trôi nổi trên không trung luôn tỏa ra áng sáng vàng dịu nhẹ, chẳng biết từ lúc nào có thêm một tầng sáng màu đỏ xung quanh, hai cổ tay Hồng Diệp chẳng biết bị thương từ lúc nào, từng giọt máu không ngừng nhỏ xuống mặt đấy, nhưng đến giữa đường thì