Thiên Ma – Chương 111.1
Thiên Ma - Vô Ý Bảo Bảo 06/11/2014 Comments: 28
Chương 111.1: Đó là Diệp Vân kiếp trước sao?
Edit: Hà Đoàn
20120324001818_mky2f-thumb-600_0
“Thực sự là đáng tiếc… “Khuôn mặt vốn ngây thơ hàm hậu xuất hiện nụ cười quỷ dị, hắn thè lưỡi liếm liếm móng tay đen xì dài ngoằng của mình, Hồng Thiên Phàm tham lam nhìn chằm chằm Oa Oa đang trợn mắt nhìn mình.
“Cẩn thận… ” Hồng Diệp ngơ ngẩn nhìn dáng vẻ đột nhiên thay đổi của đệ đệ, nàng ta hất tay Tử Nhạc Nhã ra sau đó nhào về phía Hồng Thiên Phàm, không ngừng lắc mạnh thân thể đối phương: “Đây là có chuyện gì, tiểu Phàm, sao đệ lại biến thành như vậy, có phải đệ đã ăn thứ gì đó không nên ăn trong rừng cấm hay không, tiểu Phàm”.
“Cút ngay!” Hồng Thiên Phàm vung tay lên, đánh bay Hồng Diệp ra ngoài.
Tử Nhạc Nhã khó khăn lắm mới đón được Hồng Diệp, lại bị kình khí đánh vào người khiến ngực đau nhói, mang theo kinh hãi giương mắt phẫn nộ nhìn Hồng Thiên Phàm, nổi giận nói: “Tiểu Phàm, nàng là tỷ tỷ của đệ!”
“Chẳng qua chỉ là một phế vật, lại không biết xấu hổ nhận làm người thân với bản tọa! Vốn cho rằng ngươi còn có thể có một chút tác dụng, nhưng không ngờ ngươi chung quy cũng chỉ là một kẻ ham sống sợ chết”. Hồng Thiên Phàm khinh thường hừ lạnh một tiếng, xoay mặt nhìn Diệp Vân, trong mắt càng trở nên tham lam hơn vài phần, cười ma quái nói: “Bản tọa đợi năm nghìn năm lại bị ngươi phá hỏng đại sự, vậy thì ngươi hãy lấy mạng của mình mà đền bù đi!”
Nhìn đệ đệ sống nương tựa mười bảy năm với nhau, Hồng Diệp nhịn không được rơi lệ, trơ mắt nhìn Hồng Thiên Phàm: “Tiểu Phàm, đệ làm sao vậy, Tiểu Phàm, đệ đang đùa tỷ tỷ phải không ?”.
“Nhân loại ngu xuẩn!” Hồng Thiên Phàm không kiên nhẫn trừng mắt Hồng Diệp: “Nếu còn dám phiền bản tọa, bản tọa sẽ xé ngươi trước rồi tính”.
“Chúng ta có thể thuận lợi tiến vào Trạch Dân quốc, là do ngươi phải không?” Diệp Vân đột nhiên mở miệng hỏi.
“Nhân loại, ngươi cũng không phải ngu xuẩn”. Hồng Thiên Phàm tán thưởng nhìn Diệp Vân, lập tức lại hừ lạnh một tiếng: “Nếu như không phải bản tọa đem cửa vào dời tới chân các ngươi, chỉ bằng một đao gãi ngứa của tiểu tử kia có thể làm gì, hừ!”
“Thì ra, ngươi ở rừng cấm, là cố ý chờ chúng ta “. Diệp Vân thở dài một tiếng, nhìn Hồng Thiên Phàm lắc lắc đầu: “Ngươi là ăn no rửng mỡ sao, không có việc gì nên tìm việc đưa chúng ta vào để làm hỏng đại sự của ngươi? Hay là, ma tộc các ngươi có cái đầu heo?”
“Đừng lấy bản tọa so sánh với đám yêu tinh không đầu óc ở yêu giới kia!” Hồng Thiên Phàm căm tức nhìn Diệp Vân, quát: “Nếu như không phải bản tọa phải tu sửa trận vây tiên mà phải tới khu rừng cấm đó, nếu như không phải bản tọa cảm ứng được phía trên có kẻ tác động cấm chế muốn xông vào, nếu như không phải thấy được nhà ngươi là thuốc bổ thân thể lại yếu đuối như thế, bản tọa sao lại để các ngươi tiến vào”.
“A, … Thì ra là thế!” Diệp Vân sờ sờ cằm, vẻ mặt như hiểu ra tất cả: “Thì ra, mục tiêu của ngươi là ta, đối với ma tộc các ngươi mà nói, người tu hành chúng ta là thuốc bổ sao?”
“Bọn họ cũng xứng!” Hồng Thiên Phàm khinh thường hừ một tiếng : “Nếu như không phải nhìn thấy. . . ”.
Diệp Vân đang cười híp mắt lắng nghe, lại thấy đối phương bỗng ngậm chặt miệng, tàn bạo nhìn mình chằm chằm, vẻ mặt hận không thể lập tức nhào tới xé nát thân thể mình ra. Diệp Vân có chút tiếc nuối chép miệng, chỉ còn thiếu một chút, liền có thể biết vì sao người của Ma tộc luôn dùng ánh mắt kỳ quái như vậy để nhìn mình.
Ngẩng đầu nhìn linh châu yên lặng giữa không trung kia, Diệp Vân làm như không thấy ánh mắt khác thường của Hồng Thiên Phàm, thuận miệng hỏi: “Chỉ cần lợi dụng sức mạnh của linh châu là có thể phá giải cấm chế để quay trở lại mặt đất, cái gọi là bí thuật cũng chỉ là ngươi lừa người khác thôi đúng không?”
Hồng Thiên Phàm hung ác trừng mắt Diệp Vân tức giận hừ một tiếng: “Năm nghìn năm qua, bản tọa đã làm không biết bao nhiêu thí nghiệm nhưng vẫn không thể phá được linh châu, thật vất vả mới nghĩ ra được một cách, lại gặp phải nhân loại ngu xuẩn này, lúc nào cũng tỏ ra mạnh hơn người và háo thắng, nhưng khi bị người khác ép buộc cái gì mà đại nghĩa hy sinh bản thân, còn tình nguyện đem mười hai tầng công lực cực khổ luyện được hiến cho linh châu, không mang một chút oán hận”.
Hồng Thiên Phàm lại trừng mắt Diệp Vân: “Thật vất vả gặp một kẻ không ngu ngốc, lại bị người khác đoạt mất công lực, không thể lên làm Vương, khó khăn lắm mới để nàng ta học được phương pháp hiến tế, chỉ cần oán khí của nàng ta nhuốm vào linh châu, hừ… Nhưng lại bị tên tiểu tử nhà ngươi phá hủy”.
“Phương pháp hiến tế? ! Đây không phải là bí thuật dùng để phá giải cấm chế sao!” Hồng Diệp nắm chặt lấy tay Tử Nhạc Nhã, sắc mặt tái nhợt: “Ta rõ ràng, ta rõ ràng là tìm được từ trong sách cổ của Hồng gia, sao có thể, sao có thể!”
“Ngươi đừng quên, hắn tự xưng là kẻ sống tại không gian này năm nghìn năm”. Diệp Vân có chút đồng tình liếc nhìn Hồng Diệp, quay lại cười với Hồng Thiên Phàm nói: “Ngươi bộc lộ thân phận trước mặt chúng ta, lại có lòng tốt trả lời các vấn đề của ta tường tận như vậy, vậy ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi đang chờ cái gì vậy?”
Hồng Thiên Phàm đang cười kiêu ngạo, vẻ mặt trở nên cứng ngắc.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên trên đầu, một tia sét màu tím xuất hiện, đánh thẳng vào linh châu. Linh châu phát ra một tiếng than khóc, ánh sáng xung quanh chói lóa, khiến mọi người phải nhắm nghiền hai mắt lại.
“Đi… Đi mau. . . Mau rời khỏi đây!”
Một giọng nói lo lắng vang lên bên tai, Diệp Vân nhắm hai mắt sờ sờ Nguyệt Luân trên tay, hơi nhíu nhíu mày.
Ánh sáng yếu dần, linh châu lại vẫn trôi nổi giữa không trung, nhưng lại mất đi toàn bộ ánh sáng.
“Ha ha ha …” Hồng Thiên Phàm cười điên cuồng, răng nanh sắc nhọn hiện ra nhìn Diệp Vân: “Đây chính là lễ vật ta chuẩn bị cho ngươi, vì khởi động cấm chế triệt để, ta đã đem toàn bộ ma châu tích trữ suốt năm nghìn năm ra dùng, ngươi đừng làm cho ta thất vọng đó”.
Lại là một tia sét màu tím, hung hăng bổ xuống, nhưng lực đã nhỏ hơn nhiều.
“Huyết Ma Châu, ngươi nói thứ này sao?” Bạch Hổ giơ chân đưa ra một hạt châu đỏ như máu, quơ quơ trước mặt Hồng Thiên Phàm: “Ngươi cất giấu những thứ này vất vả lắm sao? Hôm qua, ta chỉ mất nửa canh giờ, liền tìm được mười lăm viên”.
Hồng Thiên Phàm thấy vậy im bặt lại!
“Không phải hôm qua ngươi nói tìm được hai mươi viên sao, sao hôm nay lại biến thành mười lăm viên!” Thanh Long hú lên quái dị, tức giận nhào về phía Bạch Hổ: “Ta tìm được mười chín viên, ngươi thua, mau trả táo lại cho ta!”
“Ai bảo nhà ngươi ngu ngốc, ta tùy tiện nói vậy cũng tin”.Bạch Hổ không chút khách khí quơ chân, làm mặt quỷ với Thanh Long: “Ngươi nhất định muốn ta trả lại sao? Ta đã ăn vào bụng nha, muốn ta nhổ ra trả nhà ngươi sao? Ngươi thực sự muốn ta nhổ ra trả lại cho ngươi sao?”
Thanh Long càng điên cuồng, gào khóc đánh nhau với Bạch Hổ thành một đoàn.
“Ấu trĩ!” Thủy nhi liếc mắt một cái, nghiêng đầu đi không bao giờ để ý đến bọn nó.
Hồng Thiên Phàm âm trầm nhìn Diệp Vân: “Khó trách ta vẫn cảm thấy có thứ gì đó theo ta, hẳn chính là tiểu sủng vật này của ngươi, ngươi hoài nghi ta từ khi nào?”
“Hoài nghi ngươi?” Diệp Vân cười nhạt: “Không, ta chỉ là sau khi biết một số chuyện của Trạch Dân quốc, cũng không quá yên tâm về tỷ đệ các ngươi, vì thế mới điều tra các ngươi, trong lúc đó mới vô tình biết được ngươi đang làm những việc rất thú vị. Có điều, ngươi là ma tộc, ta thật sự không ngờ đấy, nếu không phải chính ngươi tự bộc lộ thân phận, mà ta lại không ngửi thấy mùi ma tộc từ trên người ngươi”.
Hồng Thiên Phàm bình tĩnh nhìn Diệp Vân, đột nhiên nở nụ cười quỷ dị: “Ta đã sớm nghĩ ngươi khó đối phó, vì thế, ta đã chuẩn bị cho ngươi một lễ vật khác nữa”.
“Ngươi lại đang kéo dài thời gian, là muốn chờ đợi cái gì?” Diệp Vân thở dài, giơ Nguyệt Luân trong tay về phía Hồng Thiên Phàm: “Rất xin lỗi, ta không có hứng thú tiếp tục chơi với ngươi”.
Thấy Nguyệt Luân, Hồng Thiên Phàm biến sắc, lập tức cười ha ha trừng mắt nhìn Diệp Vân: “Rất nhanh ngươi sẽ biết lễ vật ta dành cho ngươi là gì, ta nghĩ, ngươi nhất định sẽ thích”.
Thân hình nhoáng lên, Hồng Thiên Phàm nháy mắt biến mất trong hư không. Diệp Vân giật giật khóe mắt, đầu ngón tay liên tục hoạt động trên không, một tiếng kêu đau đớn, Hồng Thiên Phàm lại xuất hiện trở lại.
Diệp Vân hừ lạnh một tiếng vọt đến bên cạnh Hồng Thiên Phàm, bàn tay vươn tới, bên tai vang lên một tiếng thét thê lương: “Diệp tử!”
“Tốt lắm, hưởng thụ lễ vật của ta đi!” Hồng Thiên Phàm cười xảo quyệt, dùng máu của bản thân làm dẫn, nhanh chóng vẽ một lá bùa trước mặt, những ký hiệu đó không ngừng chặn lại tấn công của Diệp Vân, khi Lạc Tâm Hồn cùng Đoàn Dật Phong chạy tới, Hồng Thiên Phàm đã biến mất trong không lần nữa.
Phát hiện không còn cảm ứng được hơi thở của đối phương, Diệp Vân hậm hực thu hồi Nguyệt Luân, xoay người nhìn về phía Hồng Diệp.
Một sợi dây màu đỏ như ẩn như hiện giữa Hồng Diệp và Thổ linh châu, “Phanh… Bùm ..”. Thổ linh châu tựa như có sinh mệnh, nó bắt đầu đập như có trái tim.
“Xảy ra chuyện gì, đây là có chuyện gì! Không phải đã ngừng sao, vì sao vẫn còn tiếp tục!” Tử Nhạc Nhã ôm lấy Hồng Diệp đã không còn sức mà đứng thẳng, vẻ mặt kinh hoàng túm lấy vạt áo của đại trưởng lão.
Đại trưởng lão vẻ mặt tái nhợt, nhìn sợi dây màu đỏ như ẩn như hiện kia, lẩm bẩm nói: “Đại pháp hiến tế này, cho tới bây giờ chưa từng bị dừng giữa chừng, không ai biết hậu quả của việc dừng giữa chừng sẽ như thế nào, chẳng lẽ . . . Chẳng lẽ là một khi bắt đầu thì không thể dừng lại sao”.
“A A” Tiếng cười quỷ dị của Hồng Thiên Phàm vang vọng khắp mật thất: “Ngươi nói đúng, một khi bắt đầu, sẽ không bao giờ có thể dừng lại. Linh châu hấp thu oán niệm và không cam lòng mới là pháp bảo phá hủy trận vây tiên, linh châu bị làm bẩn, trận vây tiên này sẽ được sửa lại, gọi là tru tiên trận”. Tru tiên trận? ! Diệp Vân trong lòng đột nhiên run lên, giương mắt nhìn vào hư không, thản nhiên nói: “Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?”.
“Ta muốn làm cái gì?” Hồng Thiên Phàm ha ha cười phá lên: “Ta muốn hủy diệt linh châu, cũng muốn hủy diệt các ngươi. . .” Tiếng Hồng