Nghe được tiếng Diệp Vân kinh hô, Bạch Hổ cũng giật mình tỉnh lại. Sau khi thấy dáng vẻ của Diệp Vân, Bạch Hổ vô cùng lo lắng
“Chủ nhân? Làm sao vậy, làm sao vậy? Mơ thấy ác mộng sao?”Bạch Hổ lo lắng bay tới trước mặt Diệp Vân, vội vàng hỏi, nhìn mồ hôi lạnh trên trán Diệp Vân, Bạch Hổ luống cuống hỏi han, “Chủ nhân, người có khỏe không? Người không sao chứ”.
Diệp Vân nhìn gian phòng quen thuộc mờ tối trước mắt, nhẹ nhàng thở hắt ra, nhắm mắt lại nằm xuống giường. Bạch Hổ nhìn thấy Diệp Vân như vậy, càng sốt ruột .
“Chủ nhân”. Bạch Hổ lo lắng bay đến bên gối của Diệp Vân, nhưng lại không biết nói lời gì để an ủi Diệp Vân lúc này.
“Ta không sao”. Diệp Vân có chút mệt mỏi, nhưng mồ hôi rịn ra trên trán Diệp Vân đã bán đứng nàng, rõ ràng trong lòng nàng đang bất an và lo lắng.
“Chủ nhân”. Bạch Hổ đau lòng. Mặc dù không biết Diệp Vân nằm mơ thấy gì, thế nhưng Bạch Hổ cũng có thể đoán được một ít, nhất định là liên quan tới những việc xảy ra gần đây.
Diệp Vân nhẹ nhàng ôm lấy Bạch Hổ, nhắm nghiền hai mắt: “Ngủ đi, chúng ta ngủ đi, ta không sao”.
Bạch Hổ nằm trong lòng Diệp Vân, nghe tiếng tim đập trong lồng ngực Diệp Vân, đau lòng không thôi. Mà điều nó có thể làm chỉ là im lặng ở bên cạnh Diệp Vân.
Bữa trưa ngày hôm sau, Đoàn Dật Phong đến gõ cửa tìm Diệp Vân cùng tới đại điện, nói là Cảnh Nhược Lan đã đến.
Bạch Hổ nói thầm trong lòng, Cảnh Nhược Lan là cái người háo sắc kia sao, lúc trước luôn quấn lấy Diệp Vân, lần này tới Thanh Sơn lại không hề tự mình đi tìm Diệp Vân, mà ngoan ngoãn chờ ở đại điện, thực là kỳ lạ.
Chờ Diệp Vân và Đoàn Dật Phong đến đại điện, có thể hiểu vì sao lần này Cảnh Nhược Lan không tự mình đi tìm gặp Diệp Vân. Lúc này, trên mặt Cảnh Nhược Lan mang theo sự thành thục và tang thương. Khi thấy Diệp Vân xuất hiện, trong mắt cũng chỉ lóe lên một tia sáng liền biến mất. Nàng ta quay mặt đi không nhìn Diệp Vân.
“Diệp sư huynh, Đoàn sư huynh, muội vâng lệnh sư phụ mang bản đồ tới giao cho hai huynh”. Cảnh Nhược Lan lấy bản đồ ra giao cho Đoàn Dật Phong.
Bạch Hổ nhìn chăm chú Cảnh Nhược Lan, không hiểu nàng ta gặp phải chuyện gì. Sao nó có cảm giác nàng ta làm ra vẻ, đang giả bộ làm dáng thành thục ổn trọng, còn tỏ ra lãnh đạm với Diệp Vân. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?
“Vốn dĩ muội muốn đi cùng hai huynh, nhưng sư phụ lệnh muội đem bản đồ tới phải quay về ngay”. Cảnh Nhược Lan trầm giọng nói, sau đó nhìn Đoàn Dật Phong nói, “Đoàn sư huynh, muội tin huynh và Diệp sư huynh không cần sự giúp đỡ của muội cũng có thể thuận lợi lấy được linh châu. Muội xin cáo từ “.
Cảnh Nhược Lan xoay người hành lễ với chưởng môn và các vị trưởng lão, sau đó không một chút lưu luyến rời đi, ngay cả liếc nhìn Diệp Vân một cái cũng không.
Diệp Vân nhìn bóng lưng Cảnh Nhược Lan, hơi nhíu mày. Tổng cảm thấy có việc gì đó xảy ra với Cảnh Nhược Lan, nhưng rốt cuộc là chuyện gì?
Diệp Vân và Đoàn Dật Phong từ biệt chưởng môn cùng các trưởng lão xong cũng rời khỏi đại điện, Thanh Dịch đuổi theo.
“Tiểu tử, thực sự là đáng tiếc, ta vốn muốn Bạch Tố Trinh hoặc là Cảnh nha đầu này làm vợ con. Thế nhưng Bạch Tố Trinh lại là ma tộc, mà Cảnh Nhược Lan lại trở thành người được lựa chọn là chưởng môn Hương Sơn cốc nên không thể xuất giá”. Thanh Dịch vẻ mặt tiếc hận.
“Cái gì?” Diệp Vân kinh ngạc, “Chưởng môn Hương Sơn cốc không thể lập gia đình?”
“Đúng vậy, Hương Sơn cốc chỉ thu nhận nữ đệ tử, hơn nữa còn tạo cấm chế ngăn nam nhân đi vào. Con nghĩ là chưởng môn có thể thành thân sao?” Thanh Dịch thở dài tiếc hận lắc đầu.
Tất cả đều sáng tỏ .
Thảo nào Cảnh Nhược Lan lại có thái độ như vậy với Diệp Vân. Đáy mắt có không đành, nhưng lại che giấu rất tốt. Đoàn Dật Phong cụp mắt nhìn xuống, thâm trầm trong mắt không ai thấy rõ. Cảnh Nhược Lan kia, trong lòng hẳn là vô cùng đau khổ, cho nên mới phải tránh né Diệp Vân, ép buộc chính mình không nhìn Diệp Vân. Đoàn Dật Phong hơi nhíu mày, vì sao, trong lòng mình cũng có chút ưu thương?
“Chủ nhân”. Lúc này, giọng nói Thủy nhi vang lên trong đầu Đoàn Dật Phong, “Chủ nhân, người đang đồng tình với nữ nhân kia sao? Hay là, người nghĩ tới mình và Diệp Vân?”
Đoàn Dật Phong ngạc nhiên, miệng hơi há nhưng nói không nên lời.
Muốn yêu lại không thể yêu.
Cảnh Nhược Lan kia thống khổ, vì sao mình có thể cảm nhận được?
Thủy nhi lại không nói gì, chỉ lạnh lùng liếc nhìn Diệp Vân, ánh mắt thâm trầm đến cực điểm.
“Đoàn sư huynh, chúng ta đi thôi. Theo bản đồ ghi lại chính là ở nơi này. Chúng ta đi về phía tây của Trường Bạch quốc, nơi đó tất cả đều là rừng rậm, Mộc linh châu hẳn là ở bên trong”. Diệp Vân lấy bản đồ ra chỉ vào một ký hiệu nói với Đoàn Dật Phong.
Đoàn Dật Phong lập tức hồi thần, nhìn nhìn bản đồ kia gật đầu: “Ừ, vậy chúng ta đi thôi”.
Thanh Dịch dặn dò cẩn thận, hai người ngự kiếm rời đi. Khi vừa mới bay lên bầu trời, Huyền Vũ từ dưới đất xông lên, chuẩn xác dừng lại trên đầu Diệp Vân.
Thanh Dịch đứng lặng tại chỗ nhìn theo bóng lưng hai người, chưởng môn cùng những trưởng lão khác đi ra.
“Dịch sư đệ, Phồn sư đệ, hai đệ dạy dỗ ra những đệ tử giỏi”. Thanh Giản hài lòng nhìn bóng lưng hai người biến thành một chấm đen trên bầu trời mỉm cười nói.
Thanh Phồn cũng cười theo, gật đầu nói: “Chủ yếu là đứa nhỏ Đoàn Dật Phong này rất hiểu chuyện”.
Thanh Dịch bĩu môi: “Diệp Vân nhà ta cũng rất hiểu chuyện”.
Thanh Giản thấy hai người lại sắp đấu khẩu, cười nói: “Hai người họ đều là kiêu ngạo của Thanh Sơn chúng ta”.
“Có điều, chưởng môn sư huynh, hiện tại chưởng môn của bốn môn phái khác cũng đã biết việc này, đều tỏ vẻ muốn góp một phần sức lực. Cũng không biết nên để cho bọn họ làm cái gì”. Thanh Dịch nhíu mày nói.
“Chuyện này, vốn dĩ là trách nhiệm của nhân sĩ chính nghĩa”. Thanh Giản vẻ mặt nghiêm trọng, “Bọn họ có tấm lòng như vậy cũng đáng để tán thưởng. Có điều, xem tình hình hiện tại, còn chưa cần bọn họ giúp đỡ. Vị đệ tử cao nhất của Thiết Huyết môn cũng đã khiến cho bọn Diệp Vân phải đau đầu. Ta không muốn những đệ tử môn phái khác có lòng tốt lại không thành việc”.
Chuyện về Hoán Quân, chưởng môn Thanh Sơn và các vị trưởng lão đã biết được từ chưởng môn của Thiết Huyết môn, mặc dù Diệp Vân và Đoàn Dật Phong quay về không hề nhắc tới một từ, nhưng tất cả mọi người đều biết kẻ mãng phu kia đã gây ra những chuyện gì.
“Cũng đúng, chưởng môn sư huynh nói có lý”. Thanh Phồn ở một bên đề nghị, “Không bằng thông báo cho đệ tử tinh anh các môn phái khác luyện tập cho tốt, có chuyện gì có thể tập hợp lập tức”.
“Ừm. Cũng đúng”. Thanh Giản gật gật đầu, xoay người đi vào đại điện, “Ta sẽ đi liên hệ với các vị chưởng môn phái khác “
Lúc này, Diệp Vân và Đoàn Dật Phong đang bay trên tầng mây, Đoàn Dật Phong liếc sang nhìn Diệp Vân, muốn hỏi đã báo cho Lạc Tâm Hồn biết hay chưa, thế nhưng, trong lòng lại có chút không muốn nam nhân kia tới.
“Oa oa! Các ngươi thật chậm, chúng ta chờ ở đây đã lâu rồi“. Ngay khi Đoàn Dật Phong còn đang mâu thuẫn trong lòng, phía trước truyền tới tiếng lải nhải của Thanh Long, “Sao các ngươi lại chậm như vậy?”
Thủy nhi trừng mắt nhìn Thanh Long, Thanh Long lập tức im miệng không nói.
Đoàn Dật Phong có chút khó chịu trong lòng, thì ra, Diệp Vân đã sớm báo cho Lạc Tâm Hồn đợi cách Thanh Sơn không xa sao?
“Lần này đi đâu?” Lạc Tâm Hồn bay song song cùng hai người hỏi.
“Đến khu rừng phía tây Trường Bạch quốc, đi lấy Mộc linh châu”. Diệp Vân khẽ trả lời.
“Được”. Lạc Tâm Hồn nghe xong đồng ý, không nói gì thêm.
Ba người tăng nhanh tốc độ, bay thẳng về phía tây. Phía dưới tầng mây, Trường Bạch quốc như ẩn như hiện, dùng tốc độ nhanh nhất bay xuyên qua Trường Bạch quốc. Phía dưới tầng mây xuất hiện một vùng bình nguyên hoang vu, sau đó là cánh rừng rậm xanh ngát vô bờ. Ba người bay xuống, khi mọi người vững vàng đứng trên mặt đất, phát hiện những cây cối ngoài bìa rừng đều vô cùng cao to.
Diệp Vân nhẹ nhàng đặt tay lên một thân cây gần mình, nhìn thân cây to lớn nói: “Cây cối nơi này to lớn như vậy, Mộc linh châu nhất định là ở trong rừng”.
“Vậy đi “. Huyền Vũ nằm trên đầu Diệp Vân không kiên nhẫn nói thầm, “Mau tìm cho xong Mộc linh châu rồi chúng ta đi tìm Hỏa linh châu“.
Diệp Vân đảo cặp mắt trắng dã, Huyền Vũ chết tiệt này, nằm úp sấp trên đầu người khác còn lải nhải ra lệnh.
“Cánh rừng rậm này rất kỳ lạ”.Lạc Tâm Hồn nhíu mày nhìn thảm cây xanh ngát trước mặt trầm giọng nói.
“Đều có chứa một ít linh khí”. Đoàn Dật Phong nhíu mày, “Hơn nữa, linh khí được phân bố rất đều. Không dễ đoán ra vị trí của Mộc linh châu”.
Diệp Vân trầm tư không nói gì. Đúng là như thế, nếu như trong khu rừng này nơi nào đó có linh khí nồng đậm, vậy thì có thể suy đoán ra nơi có linh châu. Thế nhưng, mọi người nhắm mắt lại dùng thần thức thăm dò lại phát hiện, linh khí ở đây được phân bố rất đều.
“Có lẽ linh châu ở sâu trong khu rừng rậm này?” Thanh Long mở miệng suy đoán, “Khu rừng này quá rộng, có lẽ là ở sâu bên trong nữa”.
Tất cả mọi người tán thành suy đoán của Thanh Long, tất cả cùng đi vào trong.
Đi về phía trước một lúc lâu, nhưng linh khí vẫn được phân bố đều đều, không có nơi nào có linh khí nồng đậm.
Đoàn Dật Phong nhíu mày, tổng cảm thấy có điều gì đó không đúng. Lạc Tâm Hồn cũng nhíu mày quan sát khắp nơi.
Nhưng mà, Thủy nhi và Thanh Long lại hô nhỏ một tiếng khiến hai nam nhân giật mình tỉnh lại. Khi hai người còn kinh sợ, Diệp Vân cùng Bạch Hổ bao gồm Huyền Vũ đang đi ở phía trước đều đang từ từ biến mất.
Hai nam nhân kinh hãi, bọn họ cứ như vậy trơ mắt nhìn Diệp Vân chậm rãi biến mất ở trước mắt.
“Diệp Vân!”
“Diệp Vân!”
Hai người kinh hô, trong nháy mắt, tim hai người như muốn ngừng đập, đồng thời lao người tới.
Sau một khắc, hai người sửng sốt nhìn Diệp Vân còn đang đứng yên ổn trước mặt mình, đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn bọn họ: “Hai người làm sao vậy? Gọi ta có cần lớn tiếng như vậy không? Sắc mặt khó coi như vậy, xảy ra chuyện gì? !”
Hai nam nhân liếc nhìn nhau, đều cảm thấy chuyện này quá kỳ lạ. Rõ ràng Diệp Vân vừa rồi như sắp biến mất trước mắt hai người, sao hiện tại lại đột nhiên xuất hiện?
“Vừa rồi, đệ biến mất trước mắt chúng ta, đệ biết không?”Đoàn Dật Phong trầm giọng nói.
“Hả? Biến mất?” Diệp Vân khó hiểu nhìn Đoàn Dật Phong, lại thấy Đoàn Dật Phong không giống đang nói đùa, lại quay đầu nhìn Lạc Tâm Hồn, Lạc Tâm Hồn cũng là vẻ mặt nghiêm túc.
Diệp Vân nhíu mày, mình tại sao sẽ biến mất? Rõ ràng mình yên ổn đứng ở trước mặt bọn họ.
Vừa lúc đó, túi linh thú của Diệp Vân khẽ động, giọng nói non nớt của Oa Oa vang lên.
“Mẹ! Mẹ! Mau thả con ra ngoài!” Giọng Oa Oa khẩn cấp mà vui mừng.
Diệp Vân thả Oa Oa ra ngoài, Oa Oa vừa ra khỏi túi linh thú hưng phấn hết nhìn đông lại nhìn tây, sau khi nhìn xong lại thất vọng cúi đầu, mệt mỏi nói: “Thì ra là tầng kết giới, con còn tưởng rằng là người quen của Oa Oa”. Oa oa nói xong dáng vẻ thất vọng chui lại vào túi linh thú.
“Chờ một chút!” Diệp Vân gọi Oa Oa, nhìn vẻ mặt thất vọng của Oa Oa nghi ngờ hỏi, “Oa oa, con vừa cảm ứng được cái gì?”
“Cái kia kìa”. Oa Oa mệt mỏi nâng ngón tay chỉ ra phía sau mọi người, “Nó là kết giới xuyên qua, con còn tưởng rằng là người quen chứ. Con đi chơi với Da Erl”. Oa Oa nói xong cũng chui vào túi linh thú.
Đoàn Dật Phong nhíu mày, xoay người đi về phía trước đi, nhìn không khí trong suốt trước mắt, bỗng nhiên chậm rãi đưa một tay của mình ra. Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, bàn tay đó chậm rãi biến mất không thấy. Nói đúng ra, hẳn là xuyên qua tầng kết giới, tới một không gian khác.
Đoàn Dật Phong rút tay mình lại, cùng Lạc Tâm Hồn trao đổi một ánh mắt quả thế.
“Kết giới?” Diệp Vân nghi hoặc đi lên phía trước, nhìn không khí trống không trước mắt. Ngay cả linh khí dao động cũng không hề có, tại sao có thể có kết giới.
“Kết giới rất thần kỳ, đi qua kết giới này, liền đi tới một không gian khác. Thảo nào Oa Oa lại nhầm với hơi thở của người quen”. Đoàn Dật Phong giải thích, “Vì thế vừa rồi chúng ta mới không nhìn thấy đệ, đệ đi xuyên qua kết giới này, tới một không gian khác”.
Diệp Vân nhíu mày nhìn xung quanh: “Vậy là, nơi chúng ta đang đứng không phải là thế giới trước đây?”.
“Đúng, hơn nữa, hình như cũng có cấm chế”. Lạc Tâm Hồn nhìn tay mình, sau đó thản nhiên nói, “Có điều, cấm chế lần này rất kỳ lạ”.
“Kỳ lạ ở đâu?” Diệp Vân nghi hoặc, thử vận hành linh khí trong cơ thể, không có gì trở ngại.
Lạc Tâm Hồn giật giật khóe miệng: “Vấn đề ở nơi này, chúng ta không sử dụng linh lực được”.
Diệp Vân nhíu mày, đưa ngón tay ra đọc thủy chú, lại kinh ngạc phát hiện không thể nào sử dụng được.
Đoàn Dật Phong cũng làm thử, những cũng không thể sử dụng được.
“Thực đúng là kỳ lạ”. Bạch Hổ vươn chân tỉ mỉ nhìn, nghi ngờ nói, “Ta có thể cảm nhận được sức mạnh của mình, thế nhưng ta sử dụng không được!” Sau đó Bạch Hổ bay lên, kinh ngạc hô nhỏ, “Chuyện này là sao, có thể bay, nhưng lại không thể thi triển pháp thuật”.
Diệp Vân nhìn tay mình cảm thấy thực bất lực, khác với cấm chế đã gặp lúc trước. Cấm chế lần trước đem sức mạnh của cơ thể khóa lại hoàn toàn, nhưng lần này có thể cảm giác được sự dồi dào của sức mạnh lại không thể sử dụng được.
“Đó là thế giới thế nào?” Bạch Hổ biến thành phiên bản nhỏ ngồi trên vai Diệp Vân.
“Đúng là kỳ lạ”. Huyền Vũ ở không trung bay tới bay lui nói một câu như vậy.
“Có điều, võ thuật có thể dùng“. Đoàn