Trong lúc nhất thời, trên quảng trường yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều ngơ ngẩn nhìn Đoàn Dật Phong cùng Thủy Kỳ Lân bên cạnh Đoàn Dật Phong. Hôm nay Thanh Sơn là ngày mấy vậy? Không ngờ trong một ngày lại thấy được thần thú Bạch Hổ cùng cấp bậc gần với thần thú – thụy thú Thủy Kỳ Lân!
“Tốt!” Thanh Giản cao hứng bước đi hướng về phía Đoàn Dật Phong, “Hôm nay Thanh Sơn chúng ta song hỷ lâm môn”.
Chưởng môn vừa dứt lời, trên quảng trường liền vang lên trận trận tiếng hoan hô, tất cả đệ tử đều vỗ tay hoan hô. Mấy vị trưởng lão cũng đều mỉm cười nhất tề tự sờ sờ râu của mình. Ngày này, đối với Thanh Sơn mà nói, đúng là một ngày đại hỉ.
Diệp Vân xoay người nhìn đoàn người đang hoan hô trên quảng trường, xuyên thấu qua đám người có thể thấy được Đoàn Dật Phong trên mặt tuy có chút mệt mỏi nhưng vẫn ngạo ngễ đứng ở quảng trường, tự nhiên cũng nhìn thấy bên cạnh Đoàn Dật Phong có thụy thú -Thủy Kỳ Lân. Diệp Vân có chút khiếp sợ nhìn một màn trước mắt, đoàn người huyên náo, Thủy Kỳ Lân nhu thuận đứng ở đó. Còn có ánh mắt sáng quắc của Đoàn Dật Phong xuyên qua đám người nhìn lại đây. Hai người cứ như vậy nhìn nhau, giống như toàn bộ xung quanh đều không hề tồn tại vậy. Diệp Vân từ ánh mắt sáng quắc kia của Đoàn Dật Phong thấy được không cam lòng, còn thấy được kiêu ngạo bị mình đả kích của hắn, hơn nữa lại càng nhiều khiêu chiến.
Diệp Vân trong lòng đột nhiên có chút bất đắc dĩ. Đoàn Dật Phong – nam nhân khó tính này, nhất định cho là mình là dựa vào thực lực thu phục Bạch Hổ, mình đã cướp sạch danh tiếng của hắn. Đừng nhìn ta như vậy a, Diệp Vân ở trong lòng kêu thảm. Cũng không có khả năng xông lên nói với Đoàn Dật Phong, ‘a, tiểu tử, ngươi hiểu lầm. Kỳ thực ta không có bản lĩnh đó, thực ra là do Bạch Hổ là cái tên háo sắc, phát hiện ta là nữ, vì thế muốn nịnh bợ ta nên tự bán thân’. Thực sự là buồn bực a! Diệp Vân nhìn Đoàn Dật Phong ánh mắt một mực trên người mình không có dời đi, thực sự là muốn đem tóc của mình bứt xuống. Tên nam nhân khó tính này a.
“Chủ nhân, ngươi đang nhìn cái gì a? Tiểu tử kia có cái gì đẹp mà xem chứ ?” Bạch Hổ ở bên tai Diệp Vân bất mãn thì thầm, sau đó ngoe nguẩy cái đuôi lấy lòng, “Chủ nhân, người cũng mệt mỏi rồi, chúng ta đi tắm trước đi. Hắc hắc ~ chúng ta đi tắm uyên ương”.
“Uyên ương cái đầu ngươi”. Diệp Vân tức giận xoay người không mắt đối mắt với Đoàn Dật Phong nữa, vội vàng đi về phòng ở của mình. Còn nhìn như vậy nữa, sợ là mình cũng sẽ bị ánh mắt của Đoàn Dật Phong thiêu thành tro .
Đoàn Dật Phong nhìn theo bóng lưng rời đi của Diệp Vân, chậm rãi thu lại ánh mắt của mình, nhìn sư huynh đệ cùng các sư muội đang cao hứng thay mình, Đoàn Dật Phong tâm tình lại không hứng khởi chút nào.
“Ta mệt mỏi, ta đi nghỉ ngơi trước”. Đoàn Dật Phong hướng về phía chưởng môn cùng sư phó trước mặt nhàn nhạt nói một câu.
“Được rồi, Dật Phong, ngươi đi nghỉ ngơi trước đi”. Thanh Phồn cười híp mắt gật gật đầu, mặc dù trong lòng có chút không cam lòng vì đồ nhi của mình không thu phục được Bạch Hổ, không so được với đồ đệ của Thanh Dịch. Thế nhưng Bạch Hổ dù sao chỉ có một cái, đồ đệ xuất sắc này cũng có thể thu phục được gần với thần thú – thụy thú Thủy Kỳ Lân cũng là rất tốt .
“Chưởng môn, Thủy nhi có thể sống ở trong hồ nước kia được không?” Đoàn Dật Phong chỉ vào hồ lớn bên trái đại điện hỏi, trên mặt nước lá sen lẳng lặng trôi lơ lửng. Thủy nhi chính là tên mà Đoàn Dật Phong đặt cho Thủy Kỳ Lân. Sau khi đánh bại Thủy nhi, rồi lại cùng nó ký kết khế ước, Đoàn Dật Phong hỏi Thủy nhi vì sao đột nhiên lại tập kích hắn, lý do của Thủy nhi làm cho Đoàn Dật Phong dở khóc dở cười. Thì ra Thủy nhi vẫn luôn mất ngủ, đã mất ngủ đến mấy trăm năm. Cuối cùng trong ngày đó vất vả lắm mới ngủ được, trong khi vừa mới tiến vào mộng đẹp, trên mặt nước liền rơi xuống một quả táo! Thủy nhi ghét nhất chính là táo. Mà cùng với vậy, thứ quấy nhiễu giấc ngủ của nó lại là thứ mà nó ghét nhất, dĩ nhiên giận điên lên rồi.
“Đó là đương nhiên”. Chưởng môn gật gật đầu cười híp mắt đáp trả.
“Vậy đệ tử xin được cáo lui trước “. Đoàn Dật Phong hành lễ sau đó mang Thủy Kỳ Lân rời đi.
Chúng đệ tử Thanh Sơn đều sùng bái nhìn theo bóng lưng Đoàn Dật Phong, đệ tử mà mười năm trước phụ trách khảo hạch Diệp Vân cùng Đoàn Dật Phong lại càng thêm mừng rỡ, năm đó quả nhiên không có nhìn lầm, hai người kia tương lai nhất định là trụ cột của Thanh Sơn .
Trong nhà tắm, Diệp Vân nằm sấp trên thành bể, trong đầu luôn hiện ra ánh mắt phức tạp kia của Đoàn Dật Phong. Diệp Vân bực bội lắc lắc đầu, cố gắng không suy nghĩ đến vấn đề này nữa.
“Chủ nhân, để ta đến giúp người kỳ lưng”. Bỗng nhiên, giọng nói của Bạch Hổ đột ngột truyền vào lỗ tai Diệp Vân.
Diệp Vân khóe miệng co quắp, chậm rãi xoay người lại, liền thấy phiên bản mini của Bạch Hổ đang vỗ vỗ cánh bay trôi lơ lửng trong không trung mở to mắt nhìn, còn kém không chảy nước miếng nhìn Diệp Vân.
“Ta bảo ngươi canh giữ ở bên ngoài, ngươi nghe không hiểu phải không?” Diệp Vân vươn tay túm lấy cái đuôi của Bạch Hổ xách ngược nó lên.
Bạch Hổ bốn cái chân nho nhỏ ở giữa không trung quơ lung tung, đáng thương giải thích: “Chỉ là người ta thấy lâu lắm rồi mà chủ nhân còn chưa ra mà thôi”. Bạch Hổ híp mắt nhìn vóc người Diệp Vân, vươn chân trước lau nước bọt dính trên miệng, may mắn mà thấy được rồi, nhưng trong lòng càng tức giận . Dáng người xinh đẹp của Diệp Vân thu hết vào mắt nó, nhưng mà, sờ lên lại vẫn là thân mình của một nam nhân! Phiền muộn a phiền muộn! Không còn chuyện gì so với chuyện này buồn bực hơn nữa. Rốt cuộc là tên hỗn đản nào giở trò quỷ a?
“Ta nghĩ nên gột rửa mắt cho ngươi”. Diệp Vân tất nhiên là chú ý tới ánh mắt đáng khinh kia của Bạch Hổ, một tay ấn Bạch Hổ xuống dưới nước. Tên sắc hổ này!
Một người một hổ cứ như vậy đùa vui ồn ào tắm cho xong.
Buổi tối, sau khi dùng qua bữa Diệp Vân liền quay về phòng nghỉ ngơi, sau khi dặn Bạch Hổ ngủ trên chiếc giường nhỏ cách xa giường của mình, không được nhích gần mình Diệp Vân lúc này mới an tâm quay về giường ngủ. Vừa nằm xuống giường, Diệp Vân thấy Bạch Hổ thật đúng là thành thật nằm không nhúc nhích ở kia, Diệp Vân cũng yên tâm đi ngủ.
Đêm khuya, Diệp Vân đột nhiên cảm giác được bên giường có động tĩnh gì đó rất nhỏ, thì ra là Bạch Hổ len lén bò đến giường của mình. Diệp Vân vừa mới muốn tóm Bạch Hổ ném trở về, chợt nghe Bạch Hổ cất giọng đau thương nói: “Ta vẫn luôn ngủ say dưới mặt đất, lạnh quá lạnh quá, không biết ngủ cùng người khác có phải là sẽ ấm áp hơn một chút hay không?” Sau đó Bạch Hổ cẩn thận từng li từng tí bò đến bên người Diệp Vân, dựa vào cánh tay Diệp Vân bắt đầu ngủ. Vốn dĩ Diệp Vân muốn túm Bạch Hổ ra, nhưng khi nghe thấy Bạch Hổ nói vậy, trong lòng