Diệp Vân nhìn chằm chằm vào ống tay áo Thanh Tùng, đang nghĩ xem ông ấy lấy ra cái gì, kết quả Thanh Tùng móc ra được một đôi truyền âm bùa.
Diệp Vân khó hiểu nhìn năm lão đầu đang cười híp mắt ngồi trên đại điện, thưởng cho truyền âm bùa, có phải là có điểm quá keo kiệt hay không a?
“Truyền âm bùa này, hai người các ngươi mỗi người một cái, để tiện liên hệ cùng với chúng ta, khi đến giờ chúng ta sẽ gọi các ngươi, làm phép đem các ngươi ra khỏi đó”. Thanh Giản cười híp mắt nhìn Diệp Vân cùng Đoàn Dật Phong nói lời thấm thía. Nói xong đem truyền âm bùa giao ỗi người một cái.
Có ý gì? Đoàn Dật Phong cùng Diệp Vân đều nghi hoặc khó hiểu nhìn mấy lão đầu đều đang cười sáng lạn ngồi kia.
“Phần thưởng của các ngươi, chính là đến Thanh Sơn bí cảnh bế quan tu luyện năm ngày. Ở nơi đó, ngoại trừ tâm pháp, còn có rất nhiều bảo bối được ẩn giấu, các ngươi tự đi tìm. Tất nhiên, bên trong cũng có rất nhiều nguy hiểm. Cần phải cẩn thận một chút a”. Thanh Giản cười híp mắt nói, bốn vị trưởng lão khác ngồi bên cạnh cũng gật đầu phụ họa.
Năm ngày? Thanh Sơn bí cảnh là nơi nào? Diệp Vân cùng Đoàn Dật Phong đều nghi hoặc khó hiểu.
“Chúng ta ở nơi này chỉ là năm ngày, nhưng bên trong bí cảnh lại là năm tháng. Ở trong đó hãy tự lo liệu cuộc sống, không nên kẹt lại đó nha. Sau năm ngày chúng ta sẽ mở bí cảnh ra đem các ngươi mang về”. Thanh Dịch cười “Hòa ái dễ gần”, “Bên trong có bảo bối, cũng có yêu thú hung ác, tin các ngươi, tùy ý dễ dàng có thể đánh được chúng nó . Chỉ có một chút nguy hiểm như vậy mà thôi”. Thanh Dịch lão đầu vươn ngón tay út ra dấu.
Diệp Vân khóe miệng co quắp, rất không tin vào lời của sư phó mình, tức giận hỏi: “Vậy lúc trước chúng ta đến Kiếm Phần Mộ nguy hiểm lại là bao nhiêu?”
“Nơi đó a, chỉ có như vậy”. Thanh Dịch lão đầu bấm lên gần móng tay của ngón tay út
Diệp Vân há to miệng, đây là thưởng cho hay vẫn là tra tấn? Trong đại điện năm lão đầu cười đến hòa ái dễ gần, phảng phất như phần thưởng này là vô cùng tốt. Nếu đây là phần thưởng? ! Không cẩn thận là sẽ bỏ mạng trong đó, này cái này gọi là phần thưởng? !
“Dạ, đệ tử lập tức liền chuẩn bị”. Đoàn Dật Phong trên mặt không có bất kỳ biến hóa nào, đứng dậy thản nhiên nói.
“Ừ, mau đi đi, mang chút đồ ăn y phục gì gì đó, mang theo linh thú của các ngươi nữa, nhanh một chút. Muốn mở ra được bính cảnh này chúng ta phải tiêu hao không biết bao nhiêu công lực đâu”. Thanh Dịch lão đầu nhíu mày nói rất đúng như là càng vất vả công lao lại càng lớn vậy, Diệp Vân thấy vậy không khỏi trợn trắng mắt.
“Sau nửa canh giờ quay lại đại điện, chúng ta sẽ mở ra cửa vào Thanh Sơn bí cảnh”. Chưởng môn Thanh Giản lời nói sâu xa nói.
“Dạ”. Diệp Vân cùng Đoàn Dật Phong hành lễ lui xuống.
Diệp Vân quay về phòng vội vã thu thập này nọ vừa chuẩn bị bước ra khỏi cửa, liền thấy vẻ mặt ai oán của Sở Phi Nhi.
“Phi Nhi ~” Diệp Vân nhìn Sở Phi Nhi đứng ở cửa có chút áy náy, cuối cùng lần này quay về cũng không có mang cái gì cho nàng, đã đồng ý lúc về sẽ thưởng cho nàng nếu luyện công tốt nhưng mà không kịp.
“Sư huynh, sư phó bọn họ lại giao nhiệm vụ gì cho huynh phải không?” Sở Phi Nhi bàn tay đặt sau lưng có chút do dự.
“Ừm”. Diệp Vân gật gật đầu.
“Muội sẽ chờ sư huynh trở về, cái này cho huynh”. Sở Phi Nhi lấy bàn tay phía sau lưng ra, trên tay rõ ràng chính là một túi hương có chút xấu, mà ngón tay của nàng thì đang quấn vải trắng, xem ra để thêu được túi hương này bị kim châm vô cùng thê thảm.”Sư huynh, bên trong này có dược thảo, mùi tuy không thơm lắm, nhưng có thể tỉnh táo”. Sở Phi Nhi vừa dứt lời đã đem túi hương nhét vào trong tay Diệp Vân, xoay người liền chạy ra, rất xa truyền đến tiếng của nàng: “Muội sẽ chờ sư huynh trở về “.
Diệp Vân nhìn theo bóng Sở Phi Nhi càng lúc càng xa, lại cúi đầu nhìn nhìn túi hương trong tay, thở dài một tiếng, trong lòng càng bất an. Xem ra, Phi Nhi đúng là xem mình là nam tử mà đã thích rồi, phải tìm chút thời gian nói rõ cho nàng biết, nhưng mà hiện tại lại phải đến Thanh Sơn bí cảnh, chờ quay về rồi nói rõ với nàng đi.
Khi Diệp Vân cùng Đoàn Dật Phong quay lại đại điện, chưởng môn hướng về phía bốn vị trưởng lão khác gật gật đầu: “Bắt đầu đi”.
Chưởng môn cùng bốn vị trưởng lão ngồi xếp bằng, ngồi thành hình tròn bắt đầu thi pháp. Năm người đều nhắm mắt lại trên tay làm ra dấu ấn, ngoài miệng nói lẩm bẩm, trong nháy mắt, ở giữa năm người xuất hiện một vòng tròn ánh hào quang bắn ra bốn phía.
“Đi đi”. Chưởng môn khẽ quát một tiếng, ý bảo hai người nhanh chóng tiến vào vòng sáng.
Diệp Vân mang theo Bạch Hổ, Đoàn Dật Phong mang theo Thủy nhi đi vào vòng sáng, biến mất trong ánh sáng đó.
Hai người sau khi biến mất, năm người thu hồi lại pháp lực, vòng ánh sáng lập tức biến mất.
“Như