Thiên Ma – Đệ tam thập thất chương
Thiên Ma 28.03.2013 Comments: 2
Chính văn đệ tam thập thất chương: Kỳ diệu Thanh Sơn bí cảnh (1)
Edit : Hà Đoàn
Diệp Vân cùng Đoàn Dật Phong sau khi đi xuyên qua vòng ánh sáng kia, trước mắt sáng ngời, xuất hiện ở trước mặt Diệp Vân chính là một thế giới khác. Khi Diệp Vân thấy thế giới trước mắt, kinh hãi ngây dại. Hình ảnh trước mắt thực đẹp. Núi non trùng trùng điệp điệp xinh đẹp tuyệt trần, trong các khe núi tràn đầy không biết bao nhiêu cây hoa cỏ lớn nhỏ, giữa khe núi là một con sông trong suốt, mắt thường có thể thấy được trong sông có đủ loại các loại cá đầy màu sắc hình dạng khác nhau, bên bờ là các loại động vật nhỏ đang uống nước. Mà hai bên sông là những cây ăn quả không biết tên. Theo con sông nhìn về phía xa xa, một thác nước màu bạc như đổ từ trên trời xuống, lộng lẫy sáng lạn.
“Dát ~~” một tiếng vang thật lớn vang lên trên đầu Diệp Vân, sau đó Diệp Vân trước mắt tối sầm lại, ánh sáng trên đầu như bị thứ gì đó chặn lại. Ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy trên bầu trời có một con phi điểu thật lớn chậm rãi bay qua. Thật lớn! Diệp Vân ở trong lòng cảm thán, con chim này phải lớn bằng khoảng một nửa sân bóng rổ. Đây là chim gì a?
Được rồi, Đoàn Dật Phong đâu? Diệp Vân quay đầu nhìn nhìn xung quanh, không nhìn tới bóng dáng của Đoàn Dật Phong. Chẳng lẽ chưởng môn bọn họ là cố ý đem mình và Đoàn Dật Phong đưa tách ra ? Bạch Hổ ngồi xổm trên đầu vai Diệp Vân cũng đang đánh giá xung quanh.
“Chủ nhân, nơi này linh khí nặng nề a”. Bạch Hổ híp mắt nhìn về phía trước, trực giác nói cho nó biết cái chỗ này không đơn giản.
“Ừ, đúng là một nơi tốt để tu luyện. Nhưng mà chưởng môn bọn họ nói tâm pháp ở đâu a?” Diệp Vân nhìn khung cảnh trước mắt tràn đầy nghi ngờ. Chẳng lẽ muốn mình phải tự mình đi tìm?
“Mấy lão đầu kia có phải đã lừa chủ nhân rồi hay không nha?” Bạch Hổ lắc lắc đuôi, nhe răng nói.
“Sẽ không
” Diệp Vân kiên quyết lắc đầu, nhưng mà vừa mới nói xong, một luồng linh khí sắc bén từ phía sau lưng Diệp Vân đánh úp lại.
“Chủ nhân cẩn thận!” Bạch Hổ hét to một tiếng, cấp tốc nhảy xuống vai Diệp Vân, khôi phục nguyên hình đánh về phía người đánh lén Diệp Vân kia.
“Chờ một chút!” Diệp Vân sau khi tránh thoát được công kích liền nhìn về phía “Người” vừa đánh lén vội vàng quát bảo Bạch Hổ ngừng lại.
Bạch Hổ nhẹ nhàng nhảy về phía sau, nhảy tới bên người Diệp Vân, căm tức nhìn “người” đột nhiên tập kích Diệp Vân. Đến khi thấy rõ ràng kẻ đó, Bạch Hổ mắt choáng váng, kia đâu phải là người đâu? Rõ ràng chính là một tiểu trư nhi trắng trẻo mập mạp a!
“Là, là heo
”. Bạch Hổ nói chuyện có chút không được rõ ràng lắm. Con heo nhỏ trắng trẻo mập mạp này lại có thể phát ra kình khí tấn công người? !
“Ừ”. Diệp Vân gật gật đầu, nở nụ cười, “Còn không chỉ là một đâu”.
Con heo nhỏ trắng trẻo kia hừ hừ vài tiếng, lui về sau một chút, phủ phục trên mặt đất, giống như đang bảo vệ thứ gì đó. Bạch Hổ chăm chú nhìn theo, liền thấy phía sau con heo nhỏ trắng trẻo kia còn có mấy con heo nhỏ hơn giống nó, cái này hình như nó là heo mẹ a!
“Xem ra là do chúng ta đứng không đúng chỗ”. Diệp Vân cúi đầu nhìn nhìn dưới chân, giật mình hiểu ra vì sao con heo trắng kia lại tấn công mình. Thì ra chỗ mình và Bạch Hổ đang đứng là một cái đống đất nho nhỏ, phía dưới đống đất là một cái hang khô ráo, dễ nhận ra đây chính là hang của đàn heo này.
“Chúng ta đi thôi”. Diệp Vân gọi Bạch Hổ, trong nháy mắt Bạch Hổ lại biến thành một tiểu hổ nho nhỏ đứng trên vai Diệp Vân. Một người một hổ vội vàng tránh xa khỏi động của đàn heo, đứng xa xa nhìn con heo trắng kia dẫn theo một đàn heo nhỏ đang cẩn thận từng li từng tí tiến vào bên trong hang, Diệp Vân trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Đàn heo này lớn lên nhìn thật là đáng yêu a. Nhưng mà trong lòng Diệp Vân có chút nặng nề. Nơi đây quả nhiên không hề đơn giản! Thậm chí ngay cả một con heo bình thường cũng có thể tu luyện tới mức có linh tính! Có thể thấy sinh vật nơi này rất khác biệt. Xem ra, trong năm tháng ở trong này tu luyện, sợ là không được thuận lợi như vậy.
“Oa, chủ nhân, đây là cái gì a?” Bỗng nhiên Bạch Hổ kinh ngạc giơ giơ chân, chỉ vào mấy thân cây cao vút trong khe núi kia tò mò hỏi.
Diệp Vân nhìn theo hướng Bạch Hổ đang chỉ, bỗng chốc ngây ngẩn cả người. Kia, mấy cây kia thân cây cao vút cơ hồ đến tận tầng mây, hình như ~~ a, hình như là cây ngô? ! Không ngờ rằng so với những cây cao chọc trời khác còn cao hơn rất nhiều. Những bắp ngô đầy hạt mập mạp, dưới ánh mặt trời toát ra ánh sáng bóng mê hoặc mắt người. Diệp Vân ngự kiếm trôi nổi trong không trung: “Chúng ta đến nhìn xem”. Đến khi đến gần, Diệp Vân nhìn kỹ hơn, mới xác định đây quả thật là chính là cây ngô! Lại có cây ngô cao lớn như vậy. Đây là mọc hoang hay vẫn là có người trồng? Quá kỳ quái. Nếu là mọc hoang thì cũng không kỳ quái, ở đây linh khí nặng như vậy, còn có rất nhiều thực vật mà mình chưa thấy qua bao giờ. Nếu như là do người trồng, phải là người thế nào mới có thể trồng ra cây ngô lớn như vậy a?
“Chủ nhân, đây là cái gì a? Có thể ăn