“G rào
! ! !” Tiếng rống càng thêm phẫn nộ chọc đến tận trời xanh, bọt nước còn chưa tan hết, một luồng sức mạnh hung ác đánh úp về phía Diệp Vân cùng Bạch Hổ.
Diệp Vân phút chốc trừng lớn mắt, còn chưa kịp phản ứng, cùng Bạch Hổ cứ như vậy bị mà bị luồng sức mạnh hung ác này đánh bay đi. Diệp Vân cùng Bạch Hổ lộn mấy vòng trên không trung sau đó chật vật ngã vào trong hồ nước. Một người một hổ đều bị nội thương không nhẹ.
“Bạch Hổ!” Diệp Vân vừa ngoi lên khỏi mặt nước, lo lắng gọi Bạch Hổ.
“Chủ nhân, khụ ~~ khụ ~~” Bạch Hổ cũng nổi lên mặt nước, liều mạng bơi tới bên người Diệp Vân.
“G rào ~~!” Tiếng gào thét phẫn nộ kia vẫn không hề yếu bớt chút nào, ngay sau đó, không hề cho bọn họ chút thời gian phản ứng nào, Diệp Vân cùng Bạch Hổ trước mặt bỗng tối sầm, một bộ móng vuốt lóe lên ánh sáng sắc lạnh đánh úp về phía Diệp Vân cùng Bạch Hổ. Hoàn toàn không có thời gian làm phép!
“Chủ nhân, cẩn thận”. Bạch Hổ rít gào một tiếng, xoay người đã đem Diệp Vân đè xuống mặt nước. Trong nháy mắt, Diệp Vân cảm thấy có một luồng áp lực không lời nào tả được đánh tới, đè ép khiến nàng gần như không thở nổi. Ngay sau đó, áp lực biến mất, Diệp Vân khó khăn mở mắt ra, nhưng trước mắt lại đều là màu đỏ.
Máu, xung quanh tất cả đều là máu. Máu ở trong nước lan tràn ra, nhiễm đỏ một vùng xung quanh Diệp Vân.
Bạch Hổ! Bạch Hổ! Diệp Vân điên cuồng xông về phía trước, khắc sâu vào trong mắt nàng chính là con yêu thú kia đang hổn hển phun khí, còn có Bạch Hổ nổi trên mặt nước. Trên lưng Bạch Hổ có một vết cào rõ ràng, sâu đến tận xương trắng, máu vẫn đang không ngừng tuôn ra từ vết thương trên lưng Bạch Hổ, mà máu cũng chậm rãi biến thành màu đen. Có độc! Trên chân con cự thú kia có kịch độc!
“Không!” Diệp Vân không khống chế được ngửa mặt lên trời gào thét, trong lòng chỉ còn lại phẫn nộ, tuyệt vọng cùng cừu hận. Bạch Hổ! Không thể mất đi Bạch Hổ. Một Bạch Hổ cô đơn khiến người ta đau lòng, một Bạch Hổ háo sắc lại lỗ mãng, khi nguy hiểm nhất nó lại dùng chính thân thể của mình mà che chắn cho nàng. Mà Bạch Hổ nổi trên mặt nước cũng không còn cử động nữa, không còn sức sống.
“Ta giết ngươi!” Diệp Vân đôi mắt trong phúc chốc đỏ ngàu, Nguyệt Luân trên mu bàn tay chợt khôi phục nguyên hình, được Diệp Vân gắt gao nắm chặt trong tay.
Yêu thú lớn trước mặt khinh thường phun lỗ mũi, đối với lời Diệp Vân nói dường như chẳng thèm để ý tới. Cự thú đưa ra bộ móng vuốt sắc bén, nhanh chóng đánh thẳng về phía Diệp Vân. Trong ánh mắt của cự thú, Diệp Vân bị xé thành hai nửa. Yêu thú đắc ý khụt khịt cái mũi, bỗng nhiên lại phát hiện có chỗ không bình thường, bởi vì người mà bị xé thành hai mảnh – Diệp Vân biến mất, không hề có bất kỳ vết máu nào.
Không tốt! Cự thú trong lòng giật mình, vội lách mình rời khỏi vị trí cũ, bay lên trên cao.
“Leng keng” một tiếng thanh thúy vang lên, Nguyệt Luân bổ vào trong lớp vảy của cự thú, hãm sâu vào bên trong.
Vừa rồi, cự thú xé ra chính là tàn ảnh của Diệp Vân.
“Ngươi nhất định phải chết!” Diệp Vân trong mắt là một mảnh hư vô, đỏ hồng ướt át như chảy máu.
Cự thú thống khổ ngửa mặt lên trời hí dài một tiếng, cái đuôi thật lớn quét về phía Diệp Vân.
Diệp Vân rút Nguyệt Luân ra, phi thân nhảy ra xa tránh khỏi công kích của cự thú, rơi xuống mặt nước, bình ổn đứng trên mặt nước, không nổi lên một chút gợn sóng nào. Diệp Vân ánh mắt phút chốc trở nên lạnh lùng mà tàn khốc, đã không còn một chút ấm áp nào
“G rào! ! !” Tiếng gào tức giận mà thống khổ của cự thú vang khắp trời, khiến chim chóc trong rừng kinh sợ bay loạn. Cả mặt đất như cũng đang chấn động. Cự thú cũng đỏ mắt, đây là lần đầu tiên nó bị một nhân loại nhỏ bé gây thương tích!
Cự thú chợt đánh về phía Diệp Vân, vừa nhanh vừa ngoan, không có bất kỳ nương nhẹ.
Diệp Vân trong con ngươi hiện lên thân ảnh cự thú càng lúc càng gần, nhưng lại không hề động đậy chút nào, chỉ là lạnh lùng nhìn cự thú đang ngày một đến gần. Giơ tay lên, chậm rãi vung Nguyệt Luân trong tay lên.
Trong nháy mắt, tất cả mọi thứ như đều đóng băng. Không khí, hồ nước, động tác của cự thú, chim chóc bay trên bầu trời đều như đông cứng lại.
Không có thanh âm gì cả, Nguyệt Luân phát ra một luồng ánh sáng thật dài, đem cự thú một phân thành hai. Vết cắt là hoàn chỉnh mà đầy đủ như vậy, đem cự thú từ đỉnh đầu đến đuôi chia thành hai nửa đối xứng chuẩn