Chuyện gì xảy ra? ! Người trước mắt này là nam tử nhân loại! Vì sao lại có linh hồn thuần khiết nhất của nữ thần.
Thần? ! ! Là thần! ! ! Rốt đây là chuyện gì xảy ra?
Diệp Vân nhìn vẻ mặt kinh hãi của nữ vương, ngượng ngùng cười cười, giật giật khóe miệng, xem ra quả là mình vô sỉ quá đáng rồi, ngay cả vị nữ vương tinh linh thuần khiết này cũng bị dọa sợ.
“Các ngươi ra ngoài đi”. Nữ vương ngẩng đầu nghiêm mặt cho các tinh linh đang đứng trong đại điện.
Các tinh linh nhận mệnh lui ra ngoài, đóng cửa lớn lại.
“Nữ vương?” Diệp Vân hồ nghi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nữ vương, không rõ nữ vương làm vậy là sao. Chẳng lẽ bị linh hồn của mình dọa thành như vậy hay sao?
“Thần, đây là số kiếp mà ngài đã chọn sao?” Nữ vương ngơ ngẩn nhìn Diệp Vân rồi nói một câu khiến Diệp Vân cùng Lạc Tâm Hồn khiếp sợ vô cùng. Bạch Hổ cùng Thanh Long cũng hoa cả mắt. Đây là ý gì.
“Ngài mặc dù không phải thần linh của chúng ta, nhưng, linh hồn của ngài chính là linh hồn thuần khiết nhất của nữ thần!” Nữ vương vẻ mặt cung kính.
“Cái gì?” Diệp Vân há to miệng.
“Thần, vì sao ngài lại chọn thân phận là nam tử để gặp người? Là có chuyện quan trọng gì muốn làm hay sao?” Nữ vương cung kính cúi đầu nói với Diệp Vân.
Diệp Vân đầu óc lúc này hỗn loạn vô cùng. Vị nữ vương tinh linh này nhìn thấu chân thân của nàng là một nữ tử, nhưng mà, bà ta nói mình là thần? Nói đùa cái gì vậy!
“Nữ vương, bà đang nói đùa sao?” Diệp Vân cố nặn ra một nụ cười, “Nhưng mà, nói đùa như vậy không vui chút nào”.
Nữ vương tinh linh nhẹ nhàng lắc đầu, trịnh trọng nhìn Diệp Vân ‘Ta không có nói đùa”.
Diệp Vân ngơ ngẩn, nàng đã hiểu, người trước mắt đây là nữ vương của Tinh Linh tộc, bà ấy cũng không rảnh mà đem chuyện này ra nói đùa với mình!
“Vì sao nói như vậy?” Diệp Vân sắc mặt có chút không tự nhiên lại nói, “Nữ vương ngươi có chứng cớ gì sao?”
“Bản thân ta chính là chứng cớ, ta có thể nhìn thấu linh hồn của con người”. Nữ vương cúi đầu nghiêm túc nói, bỗng nhiên ánh mắt rơi vào tay Diệp Vân, trên mặt hiện lên một vui mừng, “Còn có một chứng cứ!”
“Cái gì?” Diệp Vân nghi hoặc, Bạch Hổ cùng Thanh Long càng nghi hoặc. Mà Lạc Tâm Hồn vẫn không hé răng nửa lời đứng bên cạnh, trên mặt không hề có chút cảm xúc, nhìn không ra hắn suy nghĩ gì.
“Này!” Nữ vương tinh linh chỉ vào bàn tay phải Diệp Vân nói, “Vật có hình dạng trăng non này là vũ khí của ngài đúng không? Ngài có thể khiến hắn khôi phục nguyên hình nhìn một chút xem?”
Diệp Vân giơ tay phải mình lên, nhìn nhìn Nguyệt Luân trên mu bàn tay, vung tay lên trong không trung, khôi phục Nguyệt Luân thành nguyên trạng, Diệp Vân nắm trong tay.
“Quả nhiên! Quả nhiên!” Nữ vương tinh linh liên tục gật đầu, “Đây là thần khí, đây là bảo vật mà chỉ thần mới có!”
Diệp Vân ngạc nhiên, bình tĩnh nhìn Nguyệt Luân trên tay, chợt nhớ tới khoảng thời gian ở Kiếm Phần Mộ, tiếng gọi thân thiết của Nguyệt Luân.
“Chủ nhân, ta đã chờ đợi năm nghìn năm!”
“Năm nghìn năm!”
Mà ông lão Trưởng Tôn gia cũng đã nói: “Ngươi, đã tới”.
Tất cả là có chuyện gì xảy ra? Loáng thoáng, Diệp Vân có cảm giác như tất cả mọi chuyện như được xâu chuỗi lại với nhau, nhưng lại không rõ ràng rốt cuộc là cái gì xâu chuỗi với nhau.
Diệp Vân chợt nhắm nghiền hai mắt, trong đầu loạn cả lên. Sắc mặt dần dần tái nhợt.
“Diệp Vân!” Lúc này, Lạc Tâm Hồn quát khẽ một tiếng đem thần trí có chút hỗn loạn Diệp Vân kéo về thực tế. Diệp Vân thở hắt ra một hơi, ổn định lại thần trí của mình.
“Nữ vương, ta không biết lời của người là có ý gì?” Diệp Vân nhẹ nhàng nói, “Công chúa đã bình an trở về, chúng ta cũng nên cáo từ…”
Nữ vương tinh linh ngẩn người, sau một lúc trầm mặc, bỗng nhiên nhẹ nhàng giơ tay lên, một luồng sáng trắng bắn vào trong đầu Diệp Vân.
“Đây chính là ma pháp chữa trị đặc hữu của tộc Tinh Linh. Để gửi tới lời cảm tạ tối cao của ta, mong thần nhận lấy”. Nữ vương ưu nhã cúi người hành lễ.
Diệp Vân nhắm mắt lại, đọc những ma pháp mà vừa rồi nữ vương đã truyền vào trong đầu mình. Bí quyết. Quả nhiên rất ảo diệu. Nhưng may mắn thay, có thể hiểu.
“Còn một việc ta muốn nói cho ngài. Vạn vật tuần hoàn, khi ngài sử dụng ma pháp này cũng sẽ tiêu hao linh lực của bản thân ngài. Nếu như muốn tránh bị tiêu hao, ngài nhất định phải không ngừng lấy năng lượng từ vạn vật trong thiên nhiên, sau đó cất chứa chúng”. Nữ vương trầm giọng nhắc nhở .
“Cám ơn, nữ vương”. Diệp Vân gật gật đầu, “Vậy thì, chúng tôi cũng sẽ không ở lại nơi này quấy rầy các vị nữa”.
“Ngài có thể ở lại đây nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai có thể lên đường”. Nữ vương cung kính giữ lại.
“Không được, nhân lúc trời còn chưa sáng, chúng tôi nên trở về sớm. Đa tạ nữ vương truyền thụ khẩu quyết ma pháp”. Diệp Vân nói cám ơn cáo từ.
“Ta tiễn ngài”. Nữ vương không cho Diệp Vân cự tuyệt, xoay người đi ra ngoài, đẩy phiến cửa lớn ra, Diệp Vân cùng Lạc Tâm Hồn đành phải đi theo phía sau.
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của các tinh linh, nữ vương dẫn đường đi trước, mang theo Diệp Vân cùng Lạc Tâm Hồn đi về phía sát rìa Nguyệt Chi Sâm. Dọc theo đường đi, nữ vương giơ quyền trượng trong tay mình, nháy mắt thực vật xung quanh đều phát ra những tia sáng chói, chiếu sáng đường đi.
Tới bên cạnh, nữ vương mở kết giới ra giống như Karina lúc trước, tiễn Diệp Vân cùng Lạc Tâm Hồn rời đi.
Diệp Vân và Lạc Tâm Hồn ngự kiếm bay lên bầu trời đêm, vẻ mặt Diệp Vân lại vẫn không dễ nhìn chút nào. Tốc độ phi hành rất chậm, dáng vẻ như không được yên lòng.
“Chủ nhân, người đang suy nghĩ lời nữ vương kia nói sao?” Bạch Hổ ngồi xổm trên bả vai Diệp Vân cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Diệp Vân đờ đẫn gật gật đầu.
“Có phải rất nghi hoặc hay không?” Lúc này, tiếng nói của Lạc Tâm Hồn chen vào.
Diệp Vân quay đầu lại, nhìn vẻ mặt không chút biểu cảm của Lạc Tâm Hồn bên cạnh, dừng một chút, vẫn gật đầu.
“Vậy thì hãy đi tìm chân tướng”. Lạc Tâm Hồn nhìn Diệp Vân, trên khuôn mặt lộ ra một nụ cười mỉm mị hoặc lòng người, lại tựa như vô cùng vô tận, khiến lòng Diệp Vân bỗng trở nên cởi mở hơn.
Nghi ngờ, đúng vậy, làm sao mình có thể không nghi ngờ. Tìm kiếm chân tướng! Nguyệt Luân là thần khí, nói đã chờ mình năm nghìn năm. Nữ vương nói mình là thần, tất cả những chuyện này là sao? Chỉ cần tìm ra được chân tướng không phải là được rồi sao? Nếu Nguyệt Luân nói là sự thật, đã chờ đợi mình năm nghìn năm. Vậy thì năm nghìn năm trước mình là ai? Vì sao theo như ông tổ của Trưởng Tôn gia nói thì giống như là vốn dĩ mình thuộc về nơi này?
Tất cả đều là ẩn số. Nhưng mà, một khi giả khai toàn bộ, không phải là được sao.
Diệp Vân nhìn Lạc Tâm Hồn, chợt nở một nụ cười tuyệt luân: “Vậy, ngươi cùng ta đi tìm chân tướng?”
Theo cho tới cùng. Lạc Tâm Hồn mỉm cười.
Bạch Hổ gầm gừ nhe răng, trong lòng khó chịu: “Dựa vào! Tiểu tử này có suy nghĩ không an phận với chủ nhân”.
“Chủ nhân, ta cũng sẽ mãi mãi đi theo người. Bất kể là người tới đâu, ta cũng đều theo”. Bạch Hổ vội vàng cất lời thề son sắt.
“Ta cũng sẽ, ta cũng sẽ”. Thanh Long lắc lắc đuôi vội vàng nói.
“Ta phi, ngươi là muốn cùng đi với táo của chủ nhân nhà ta đi!” Bạch Hổ không cam lòng phỉ nhổ một tiếng.
“Nói mò!” Thanh Long vội chính nghĩa phản bác, ngay cả thở cũng không kịp.
“Vậy ta mau đi thôi, mau chóng học này nọ, rồi quay về phương Đông”. Lạc Tâm Hồn trầm giọng nói.
Diệp Vân mỉm cười gật gật đầu, vận công tăng nhanh tốc độ. Hai người bay nhanh về Nhã Tư Thành dưới ánh bình minh. Khi về tới căn nhà của Đông Phương Cẩn, liền thấy Raphael đang đứng ở cửa nhìn trời, giống như đang chờ bọn họ trở về vậy.
“Raphael, ngươi đang là cái gì vậy? Làm thần giữ cửa à? Không sợ bị thiên sứ nhìn thấy sao?” Diệp Vân