Raphael tâm tình vô cùng tốt nên bay rất thấp, thi thoảng lại quan sát xung quanh.
Bỗng nhiên, một cảm giác áp lực bao phủ toàn thân Raphael. Khiến Raphael cực kỳ hoảng sợ.
Hắn biết, có thứ gì đó rất kinh khủng đang theo dõi hắn!
“Raphael, ngươi vội vội vàng vàng nhưu thế là muốn đi đâu?” Một giọng nói trẻ con lại lạng như băng vang lên bên tai Raphael.
Raphael đứng lại, không nhúc nhích, mồ hôi lạnh không ngừng toát ra sau lưng. Sau lưng có cảm giác như bị kim châm, một cảm giác nguy hiểm vô cùng bao phủ đến Raphael.
Là Morak tới! Chủ nhân của gương thẩm mỹ.
“Đại nhân Morak, buổi tối tốt lành”. Raphael máy móc xoay người lại cười chào hỏi một cậu bé tóc vàng mắt xanh xinh đẹp đang lơ lửng trong không trung. Thế nhưng từ người cậu bé đó toát ra một luồng khí mạnh mẽ mà nguy hiểm. Morak lại chỉ vì chiếc gương này mà lại cưỡng ép bản thân mình nhập vào thân xác của một đứa bé tại nhân gian.
Raphael, ngươi nói ta nên trừng phạt ngươi thế nào đây?” Morak lộ ra một nụ cười nguy hiểm mang theo chết chóc, lạnh lẽo mà kinh khủng như vậy.
“Gương thẩm mỹ ta xin trả lại cho ngài, ta còn có chút việc xin đi trước”. Raphael hắc hắc cười rộ lên, lấy gương ném tới sau đó liền xoay người bỏ chạy.
“Muốn chết!” Morak hừ lạnh một tiếng, từ trong người bỗng tỏa ra nhiều xúc tu màu đen, một chiếc xúc tua bắt được chiếc gương trong không trung, một xúc tua khác thì trói chặt lấy Raphael.
“Đại nhân Morak, hắc hắc”. Raphael quay đầu nhìn gương mặt tức giận của đứa nhỏ kia, cười nhập ngừng, “Tôi không ngờ ngài lại coi trọng một chiếc gương trang trí như vậy, lại còn đích thân hạ nhân gian”.
“Hừ!” Morak hừ lạnh một tiếng, “Chỉ trách số ngươi không may, vốn dĩ ta cũng không quan tâm tới nó. Nhưng mấy ngày nữa là sinh nhật của em gái ta, nó đã đưa ra yêu cầu muốn dùng chiếc gương này để lưu giữ vĩnh viễn lại vẻ đẹp của mình”.
Raphael thở dài, vậy thì đúng là mình quá đen đủi rồi. Chuyện như vậy mà mình có thể gặp phải.
“Dám lẻn vào chỗ ta rồi trộm đồ của ta, ngươi hãy đi chết đi”. Morak cười lạnh, liếc nhìn chiếc gương, khi thấy chiếc gương không bị tổn hại gì, mà xúc tua màu đen đang nhắm thẳng tới yết hầu của Raphael.
Bỗng tiếng xé gió sắc bén dừng lại, xúc tua kia chỉ cách yết hầu của Raphael một chút nữa thôi bất ngờ dừng lại, mà Morak thì đang nhìn chằm chằm hình ảnh trong gương.
“Sưu” một tiếng, xúc tua màu đen trói Raphael như bánh chưng kéo sát lại trước mặt Morak.
Raphael đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Raphael không khỏi có chút sợ hãi.
“Nữ nhân này, là ai?” Ánh mắt Morak bắn ra một thứ ánh sáng khó hiểu.
Raphael nuốt nuốt nước miếng, không nói gì.
“Ta hỏi ngươi nữ nhân này là ai. !” Morak nhíu mày giọng nói tàn nhẫn hỏi, xúc tua cũng gia tăng sức mạnh, Raphael đau đến toát mồ hôi trên trán, nhưng lại không mở miệng nói chuyện.
“Tên khốn này, ngươi cho rằng ngươi không nói thì ta không tìm được sao?” Morak cười lạnh một tiếng, xúc tua cũng nới lỏng ra, ném Raphael lên mặt đất. Ánh mắt chuyển về chiếc gương trong tay, trong mắt tràn ngập kinh diễm. Thật đẹp, người này không hề giống với những nữ nhân mà trước đây mình gặp. Những nữ nhân kia cũng rất đẹp, thậm chí còn có người đẹp hơn so với người ở trong gương này. Thế nhưng, nhưng nữ nhân trong gương này đem tới cho người ta một cảm giác hoản toàn khác biệt. Đôi mắt màu đen, mái tóc màu đen, có một loại mị lực thần bí khôn kể khiến ngườita không thể rời mắt được. Mặc dù chỉ là một bên mặt, lại khiến người nhìn tâm thần nhộn nhạo. Thảo nào một ác ma cấp thấp như Raphael lại mạo hiểm đến chỗ mình trộm gương.
“Chờ ta tìm được nàng, trước tiên ta sẽ hảo hảo chơi đùa với nàng, sau đó lại cho ác ma khác chơi đùa. Cuối cùng xé nàng ta thành từng mảnh từng mảnh”. Morak cười tàn độc mà lạnh lùng, nhìn sắc mặt Raphael dần dần biến trắng liền vui sướng cười ha ha, xoay người rời đi. Để lại một mình Raphael đứng một chỗ không động đậy.
Ánh trăng tròn treo trên cao, một con gió lạnh thổi qua, kéo ý thứ của Raphael trở lại.
Raphael run rẩy lấy truyền âm phù ở trong ngực ra, truyền ma lực vào, rất nhanh bên phía Diệp Vân có đáp lại.
“Raphael, làm sao vậy?” Giọng nói Diệp Vân truyền tới.
“Diệp, Diệp Vân, xin lỗi, ngươi, ngươi chạy mau đi. Hoặc là trốn đi. Ta, ta đã gây họa”. Raphael khẩn trương mà lo lắng nói.
“Làm sao vậy?” Diệp Vân nghi hoặc hỏi lại.
“Ta đã dùng một chiếc gương của Ma giới chúng ta có thể phản chiếu chân thân thật sự của ngươi, dáng vẻ của ngươi khắc ở trong gương, hiện tại tên quý tộc Morak kia đã tới cướp lại. Hắn thấy được dáng vẻ của ngươi, hắn muốn…” Raphael không sao nói hết được lời nói tiếp theo.
Diệp Vân nhíu mày nói: “thấy được chân thân của ta?”
“Đúng, ta thấy được, ngươi là nữ nhân”. Raphael khẩn cấp nói, bỗng nhiên lại lặng, nhẹ nhàng nói một câu, “Ngươi, ngươi rất đẹp”.
“Cái gương đó ở trong tay quý tộc kia?” Diệp Vân nhíu mày, “Ngươi không sao chứ?”
Raphael trong mắt nóng lên, thiếu chút nữa thì rơi lệ, lúc này Diệp Vân vẫn còn suy nghĩ cho an nguy của hắn!
“Ta không sao, nhưng, nhưng mà ngươi nhất định phải cẩn thận hắn sẽ tới tìm ngươi”. Raphael sốt ruột nói, “Hắn không giống như ác ma cấp thấp là ta, cũng khác những thiên sứ các ngươi đã giết ngày đó. Hắn là quý tộc, là cấp chín đấy!”
Diệp Vân cười nhạt nói: “Raphael, ta nhớ ngươi đã nói, quý tộc cùng vương không dễ dàng mà đến thế giới nhân loại được. Nếu bọn họ cứng rắn đến đây thì chỉ có cách bám vào nhân loại, hơn nữa sức mạnh cũng sẽ bị giảm nhiều?”
Raphael lại không hề thả lỏng chút nào, vẫn sốt ruột cùng lo lắng nói: “Nhưng cho dù là vậy cũng không giống, bọn họ ở cấp chín, ngươi biết không, giữ cấp tám và cấp chín có một sự chênh lệch rất lớn. Nhìn thì