Diệp Vân nghiêng đầu nhìn nhìn Lạc Tậm Hồn: “Ngươi sao vậy?”
“Ngươi có biết nguyên nhân Đông Phương Cẩn cùng chúng ta trở về phương Đông không?” Lạc Tâm Hồn không mở miệng nói, mà dùng thần thức hỏi một câu như vậy.
Diệp Vân không hề nghĩ ngợi đã trả lời: “Có lẽ hắn cảm thấy sống ở phương Đông sẽ thoải mái hơn, ở bên kia tốt xấu gì hắn cũng là thái tử, không cần quan tâm có người phản loạn, chí ít những người đó đều không phải đối thủ của hắn.”
Đáy mắt Lạc Tâm Hồn nổi lên một tia bất đắc dĩ.
Sau đó Lạc Tâm Hồn lại hỏi: “Vậy ngươi có biết trước kia vì sao Đoàn Dật Phong lại thay ngươi dỡ một kích trí mạng kia không?”
Diệp Vân nghĩ nghĩ, trầm giọng nói: “Hắn vốn là một ngươi tâm cao khí ngạo, trước đó ở Kiếm Phần Mộ ta đã từng cứu hắn, nhất định là hắn muốn trả lại ân tình đó cho ta.”
Lạc Tâm Hồn nhìn nhìn Diệp Vân, sau đó không biểu hiện gì cả, xoay ngươi bỏ đi.
Diệp Vân nghi ngờ nhìn theo bóng lưng Lạc Tâm Hồn, thầm thấy khó hiểu, Lạc Tâm Hồn bỗng nhiên dở chứng gì vậy?
Bạch Hổ ngồi trên bả vai Diệp Vân trưng ra vẻ mặt đau lòng nhưng trong lòng lại cảm thấy vui sướng khi người gặp họa. Nó đã biết, chủ nhân nhà mình đối với tình cảm nam nữ vô cùng chậm hiểu. Tiểu tử Lạc Tâm Hồn kia đang ghen, vậy mà chủ nhân lại không hề có một chút tự giác nào cả.
Ngay khi Diệp Vân chuẩn bị vào phòng, Lạc tâm hồn bỗng nhiên xoay người lại, nhìn Diệp Vân, nói rõ ràng từng chữ: “Diệp Vân, ngươi là đầu heo!!!” Nói xong, Lạc Tâm Hồn lách người vào phòng, đóng cửa lại.
Diệp Vân hóa đá tại chỗ, còn chưa lấy lại tinh thần thì Bạch Hổ phì một tiếng bật cười, phi vào phòng, nằm lăn lộn trên giường.
“Vậy là sao? Ngươi mới là đầu heo.” Diệp Vân nhíu mày quát với hành lang trống không, xoay người vào phòng, dùng sức đóng cửa lại.
Lạc Tâm Hồn vào trong phòng mình, nằm trên giường nhìn trần nhà phát ngốc.
“Chủ nhân, có phải người thích tiểu Vân Vân không?” Thanh Long ngồi trên trán Lạc Tâm Hồn hỏi.
Lạc Tâm Hồn kéo đuôi Thanh Long ném về phía cuối giường, Thanh Long lộn người trong không trung lại bay trở về.
“Chủ nhân, hành động của người cho thấy người thích tiểu Vân Vân.” Thanh Long chính nghĩa nói, “Rất rõ ràng, bởi vì ta nói trúng tâm sự của người nên người thẹn quá hóa giận ném ta.” Lạc Tâm Hồn xoay người, không thèm để ý nó nữa.
“Ừ, ta cũng thích tiểu Vân Vân, chủ nhân, nếu người thành thân cùng tiểu Vân Vân thì thật tốt. Như vậy, mỗi ngày ta có thể ăn thật nhiều táo nha!” Thanh Long cuộn mình nằm tưởng tượng, càng nghĩ càng thèm, nước miếng bắt đầu nhỏ giọt.
Lạc Tâm Hồn nhắm nghiền hai mắt. Thành thân? Thích Diệp Vân?
Chưa bao giờ nghĩ tới mấy vấn đề này.
Chỉ là, hình như mình rất thích cảm giác được ở chung một chỗ với nàng, thích trêu chọc, thích nhìn những hành vi vô sỉ của nàng, còn chán ghét nam nhân khác bén mảng tới gần nàng.
“Chủ nhân, ta nói này, nếu người thích tiểu Vân Vân thì nên hành động sớm sớm một chút. Ta thấy chủ nhân của bà chằn kia cũng thích tiểu Vân Vân.” Thanh Long vừa nghĩ đến Thủy Kỳ Lân, thân thể liền có chút run rẩy. Bà chằn kia thật đáng sợ! Nếu như sau này chủ nhân mình và chủ nhân nàng đánh nhau, chính mình cũng không dám giúp, nếu không bà chằn kia sẽ đuổi theo mình vừa cào vừa cắn mất.
Lạc Tâm Hồn ném một cái gối lên người Thanh Long đang lải nhải, bực bội xoay người ngủ.
Trong phòng, Diệp Vân lại mang vẻ mặt biếng nhác rửa mặt lên giường, đắp chăn chuẩn bị ngủ.
Bạch Hổ chui vào lòng Diệp Vân, cười xấu xa mở miệng hỏi: “Chủ nhân, trước đây người từng thích nam nhân nào chưa?”
Diệp Vân nhíu mày, Bạch Hổ này sao lại hỏi như vậy?
“Chủ nhân, ta khẳng định trước kia người chưa thích nam nhân nào cả.” Bạch Hổ nói chắc chắn.
“Vô nghĩa. Ngủ.” Diệp Vân đem chăn trùm kín Bạch Hổ, nhắm mắt lại ngủ.
Lúc này, Raphael lại ở trong phòng mình lấy gương ra si ngốc nhìn hình ảnh trong đó, trong lòng hạ quyết tâm nhất định phải bảo vệ Diệp Vân thật tốt. Cẩn thận cất chiếc gương, Raphael cũng chìm vào giấc ngủ.
Buổi chiều, Diệp Vân và Lạc Tâm Hồn tỉnh lại, liền đi chợ mua đồ ăn để vào trong túi trữ vật. Chỗ tốt của túi trữ vật chính là dù có để đồ tươi trong này cũng sẽ không bị hỏng mất, bởi vì bên trong không có không khí. Nhưng người và sủng vật sẽ không thể vào được, phải để trong túi linh thú chuyên dụng.
Trên chợ, Diệp Vân thản nhiên dùng tiền của Lạc Tâm Hồn chi trả, bởi tiền nàng đã đưa toàn bộ tiền của mình cho Rayne rồi.
“May mắn không đem cho cả tiền của ngươi.” Diệp Vân mua hết cả một quầy táo, quay sang cười hắc hắc với Lạc Tâm Hồn.
Lạc Tâm Hồn hừ lạnh, không nói gì.
Mua rất nhiều đồ ăn, thậm chí Diệp Vân còn mua thêm một chút y phục và vài đồ vật đặc trưng nơi đây định mang về tặng mọi người. Muốn cái gì liền cầm lấy, sau đó quay đầu nói với Lạc Tâm Hồn: “Trả tiền.”
Lạc Tâm Hồn không nói không rằng, đi theo phía sau trả tiền toàn bộ.
Không hiểu sao, Lạc Tâm Hồn trong lòng có cảm giác rất kỳ lạ.
Cảm giác này, cũng không xấu.
Buổi tối, Diệp Vân và Lạc Tâm Hồn trở về nhà Đông Phương Cẩn, Raphael đang ngồi đó ăn bít tết chờ bọn họ.
Raphael vừa thấy Diệp Vân trở về liền lau miệng, nói: “Ăn cơm trước đi, ăn xong chúng ta ra khỏi thành, ta sẽ đưa các ngươi đến cổng vào ma giới.”
Diệp Vân và Lạc Tâm Hồn ngồi xuống, Da Erl liền mang lên bữa tối đã sớm chuẩn bị.
“Đi sớm về sớm, nơi đó không phải là nơi mà nhân loại nên tới. Sắp tới thời hạn Thần Ma đại chiến ngàn năm một lần, chúng ta đi nhanh về nhanh.” Raphael giải thích.
“Thần Ma đại chiến?” Diệp Vân nhíu mày, nghi hoặc lặp lại.
“Mỗi một ngàn năm, trong chiến trường Thần Ma sẽ bùng nổ một trận đại chiến.” Raphael gật đầu, “Ác ma cấp thấp như ta mà đi vào đó tương đương với chịu chết, vì thế ta thường theo phía sau, vạn bất dắc dĩ liền giả chết.” Raphael nói, mặt không đỏ chút nào.
“Ta nghĩ