Ngay lúc này, một tia chớp sắc bén từ chính diện bổ tới!
Diệp Vân không động đậy, trước mặt xuất hiện một kết giới trong suốt, cản lại tia chớp kia.
Vốn dĩ không cần nói mấy lời vô nghĩa với tên thiên sứ này, giết xong liền rời đi, nhưng Diệp Vân chán ghét sự dối trá của bọn hắn nên muốn đùa giỡn một phen.
Công kích bị ngăn cản, thiên sứ nhíu mày nhìn Diệp Vân và Raphael, bỗng nhiên vỗ cánh bay thẳng lên không trung.
Làm gì vậy? Công kích từ trên cao?
Thế nhưng bóng dáng thiên sứ càng ngày càng xa, dần dần biến thành một chấm đen.
Hắn chạy! Cứ thế mà chạy trốn?!!
Thế nhưng, dù sao thì hắn cũng đã giữ lại được cái mạng của mình.
“Thật là kỳ quái, hắn nhất định muốn báo thù cho Hughes Leah, sao lại chạy chứ?” Raphael gãi gãi đầu nghi hoặc.
“Hắn rất thông minh.” Diệp Vân nhìn không trung lạnh lùng nói: “Hắn biết tiếp tục ở lại chỉ có chết.”
“Không xong rồi!” Raphael bỗng nhiên biến sắc, “Thả hắn đi, chắc chắn thần giới sẽ biết được các ngươi giết thiên sứ, nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi.” Raphael đầu đầy mồ hôi. Một nhân loại lại dám đánh chết thiên sứ, đây là khinh nhờn thần thánh, tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra. Nhất định thần giới sẽ không tiếc bất cứ giá nào để loại bỏ nhân loại đó.
“Thiên sứ có thể tới ma giới?” Diệp Vân không hề sợ hãi mà cười nhẹ, hỏi lại.
Raphael lắc đầu: “Bọn hắn không dám tới, trừ khi là muốn tự sát.”
“Vậy không phải được rồi sao? Đi thôi!” Diệp Vân thờ ơ nói.
“Thế nhưng dù sao các ngươi cũng phải trở về nhân gian thôi, bọn họ nhất định sẽ ở nhân gian chờ các ngươi.” Raphael vẫn rất hoảng loạn.
“Chúng ta có thể từ Ma giới trực tiếp quay về thế giới của ta mà.” Diệp Vân cười an ủi Raphael, “Không phải sợ, chỉ cần chúng ta muốn chạy, sẽ không có ai có thể cản được.” Raphael vẫn muốn hỏi thêm, nhưng Diệp Vân đã quay đầu đi về phía trước.
Raphael đầy bụng nghi vấn đuổi theo, đi về phía trước một đoạn nữa liền thấy được một mảnh rừng rậm âm u, Rapahel vẫn không dừng bước mà cứ thế đi thẳng.
“Phía trước chính là một trong số những cổng vào ma giới.” Raphael giải thích.
“Tổng cộng có mấy cửa vào?” Bạch Hổ mở miệng hỏi.
“Ba” Raphael đáp.
Phía trước xuất hiện một tòa miếu đổ nát, một cầu thang đá dài liên miên dẫn lên nơi cao nhất. Raphael dẫn mọi người đi lên thang đá, tới bình đài thì vươn tay nhẹ nhàng nhấn một cái vào trong không khí. Trong không khí xuất hiện một dòng xoáy, một lát sau, một cánh cửa đen xuất hiện trước mắt họ.
Da Erl ôm chặt lấy đùi Đông Phương Cẩn, hơi hơi run rẩy.
Diệp Vân bỗng nhiên xoay người nhấc Da Erl lên, đặt vào túi linh thú.
“Ngoan ngoãn ngồi trong đó, bên trong rất an toàn.” Diệp Vân cúi đầu nói vọng vào túi linh thú, Da Erl vốn đang kinh hãi liền bình tĩnh lại. Sau đó giọng Oa Oa vang lên: “A, bạn là ai?”. Da Erl bắt đầu chơi đùa cùng Oa Oa. Như vậy cũng tốt, ít nhất thì Oa Oa cũng đã có bạn.
Raphael dẫn đầu bước vào trong cánh cửa, mọi người lập tức đi theo. Một lát sau, cánh cửa biến mất, không gian vắng vẻ lại khôi phục như cũ.
Tới Ma giới, Diệp Vân kinh ngạc nhìn mặt trăng màu đỏ trên bầu trời. Hiện tại bọn họ đang đứng trong một rừng cây, cây cối ở đây hình dạng rất kỳ quái, có cây còn có hoa văn hình như mặt người, chung quanh tràn ngập một bầu không khí âm trầm quỷ dị.
“Cánh cửa thông tới nơi này rất vắng vẻ, không cần lo gặp phải ác ma khác. Hơn nữa nơi đây cách tòa thành của Morak tương đối gần.” Raphael giải thích, vậy mọi người mới hiểu được Raphael sợ gặp ác ma có ý đồ bất lợi với bọn họ nên mới cố ý chọn cánh cửa này. Raphael vừa mới dứt lời, một hơi thở mạnh mẽ liền áp đến.
“Oh, tiểu Vân Vân, nàng đã đến rồi!” Một giọng nói khẩn cấp mà đầy nhiệt tình vang lên bên tai bọn họ. Giọng nói xa lạ nhưng giọng điều thì vô cùng quen thuộc, là Morak!
Một bóng người đáp xuống trước mặt mọi người, ác ma này sở hữu một mái tóc mềm mại dài tới tận gót chân, quần áo vô cùng hoa lệ, trên đầu đội một chiếc vương miện sáng óng ánh. Khuôn mặt với những đường nét hoàn mỹ, sống mũi cao thẳng, đôi môi gợi cảm mê người, đôi mắt xanh đậm chăm chú nhìn Diệp Vân. Nhìn thế nào cũng thấy đây là một anh chàng đẹp trai tuấn tú. Diệp Vân không biết rằng, ở Ma giới, vẻ bề ngoài của ác ma liên hệ trực tiếp đến thực lực. Ác ma nào thực lực càng mạnh thì vẻ bề ngoài càng tuấn mỹ.
“Sao ngươi biết chúng ta tới?” Diệp Vân nhìn mỹ nam trước mắt nghi ngờ hỏi.
“Bởi vì ta đã phái người theo dõi tại cả ba cửa vào, nàng vừa xuất hiện đã có người báo tin cho ta, ngay lập tức ta liền thuấn di đến.” Morak ân cần đi tới, “Tiểu Vân Vân đi thôi, tòa thành của ta cách nơi này không xa.”
“Ngươi có thể thuấn di ở khoảng cách xa như vậy?” Diệp Vân nghi ngờ nhìn hắn.
“Oh, tiểu Vân Vân yêu dấu, nàng hỏi vấn đề rất hay.” Morak thâm tình nhìn Diệp Vân, “Ở nhân gian thực lực của ta không đủ để thuấn di, nhưng hiện tại là ở Ma giới, ta đương nhiên có thể nha!”
Diệp Vân đảo mắt trắng dã: “Ta hỏi là vì sao ngươi có thể thuấn di xa như vậy?”
“Thuấn di kỳ thực rất đơn giản.” Morak cười cười lấy lòng, “Chỉ cần nàng hình dung địa điểm muốn tới trong đầu, xác định chính xác hoàn cảnh xung quanh, khẽ động ý niệm là có thể tới. Có điều, tiểu Vân Vân thì phải đọc chú ngữ chứ không thể dựa vào ý niệm để thuấn di.”
Diệp Vân và Lạc Tâm Hồn đều hơi hơi nhíu mày, nếu đúng như lời Morak vừa nói, thì dù khoảng cách có xa xôi đến đâu cũng có thể thuấn di tới sao?
“Tiểu Vân Vân, nàng phải nhớ kỹ một điều, tuyệt đối không thể vội vàng thuấn di trước khi hoàn toàn xác định rõ ràng nơi nàng muốn tới, nếu không sẽ bị mắc kẹt trong không gian mà chết.” Morak tiếp tục bổ sung, “Còn nữa, thuấn di tiêu hao ma lực tỉ lệ thuận với khoảng cách, nếu thuấn di khoảng cách quá xa mà ma lực không đủ cũng sẽ bị mắc kẹt trong không gian, rất nguy hiểm.” Morak giải thích kỹ càng tỉ mỉ.
Diệp Vân và Lạc Tâm Hồn dụng tâm ghi nhớ lời Marak vừa nói, đến Ma giới quả nhiên là quyết định chính xác, vừa mới tới đây đã học được ma pháp hữu dụng như vậy.
Chú ngữ thuấn di lúc trước viện trưởng đã nói cho họ, nhưng rất rõ ràng viện trưởng cũng không thể thuấn di qua khoảng cách quá xa, chỉ có thể loanh quanh trong phạm vi vương quốc. Nhưng Morak lại không cho là vậy, chỉ cần cung cấp đủ ma lực, nhớ kỹ cảnh vật xung quanh là có thể thuấn di đến bất cứ đâu. Trong lòng khẽ động, Diệp Vân liền nghĩ liệu có thể thuấn di về Thanh Sơn không?
Đúng lúc này, giọng nói của Lạc Tâm Hồn vang lên trong đầu Diệp Vân: “Nếu làm vậy ngươi sẽ bị ép chết trong không gian.”
Diệp Vân khinh thường nhìn Lạc Tâm Hồn, tên đáng ghét này lại có thể đoán được suy nghĩ của mình.
“Tiểu Vân Vân, kia chính là tòa thành của ta.” Morak đưa tay chỉ về phía một tòa thành thật lớn ẩn hiện phía trước.
“Ờ”. Diệp Vân thờ ơ.
“Tiểu Vân Vân, mọi thứ của ta sẽ là đều là của nàng.” Morak đương nhiên nói.
Dạ dày Raphael và Đông Phương Cẩn cuộn trào, Lạc Tâm Hồn vẫn thản nhiên như không đi về phía trước. Đông Phương Cẩn từng nghe được Raphael kể lại tình cảnh của Morak khi gặp Diệp Vân, trong lòng dâng lên cảm giác quái dị. Khi đó trong đầu hắn xuất hiện cảnh tượng mình bị Diệp Vân quất roi đến chết đi sống lại, Đông Phương Cẩn sợ run cả người, vội vàng lắc lắc đầu, cố gắng vứt hết những ý tưởng hoang đường trong đầu.
Tới tòa thành, tại cổng thành trang trí hoa lệ không kém tòa thành của Đông Phương Cẩn, hai nữ ác ma ăn mặc thiếu vải vừa thấy Morak trở về liền xán tới.
“Đại nhân, ngài ra khỏi thành khi nào vậy?”
“Đại nhân, đáng ghét, đi ra ngoài mà cũng không nói với người ta một tiếng.”
“Được rồi, mở cửa ra, ta có khách.” Giọng Morak nháy mắt trở nên băng lãnh, tàn khốc, cùng với dáng vẻ vừa rồi tựa như hai người.
Hai nữ ác ma hiển nhiên bị dọa sợ, vội vàng thối lui, khi nhìn thấy hai nhân loại tuấn mỹ theo sau Morak thì vô cùng ngạc nhiên. Nhân loại! Là nhân loại! Quỷ hút máu cùng ác ma cấp thấp kia không có gì kỳ lạ, nhưng hai nhân loại kia sao có thể bình yên xuất hiện ở đây?!
“Chẳng lẽ…” Bên môi hai nữ ác ma nở nụ cười tự nhiên. Nhất định là đại nhân coi trọng dung nhan tuấn mỹ của hai người kia nên mang trở về làm quà sinh nhật cho em gái đây mà.
Morak đưa mọi người đi thẳng lên lầu, ngồi trong phòng khách tầng hai, lập tức có một nữ ác ma bưng trà lên, Morak phất tay để nàng lui ra.
“Tiểu Vân Vân, nàng có mệt không? Có muốn nghỉ ngơi trước không?” Morak cười nịnh nọt.
“Không cần.”Diệp Vân thản nhiên nói, “Dạy ta hàng thần đại trận.”
“Oh, tiểu Vân Vân yêu dấu, nàng không cần phải vội. Nàng vừa đến, còn chưa đi thăm quan tòa thành của ta mà.” Morak đương nhiên sẽ không vội dạy thứ đó cho Diệp Vân rồi.
“Không có hứng.” Diệp Vân lạnh lùng nói.
“Vậy thì trước tiên ta dẫn nàng đi lấy những vật liệu nàng cầng, được chứ?” Morak nghĩ nghĩ, trước tiên lui một bước rồi tính sau, dù thế nào đi nữa, nhất định phải khiến Diệp Vân ở lại, vĩnh viễn ở lại tòa thành này.
Diệp Vân nghĩ nghĩ, trả lời: “Được”.
Trà còn chưa uống, Morak