Mãi đến khi đã yên vị ở chỗ ngồi, Thiên Hàm vẫn cảm thấy những việc trước mắt như một giấc mơ, nàng trông mong mau tỉnh lại để thoát khỏi khốn cảnh.
Sự thật ập đến vô cùng bất ngờ, Thiên Hàm không một chút phòng bị đã bị làm cho đầu choáng mắt hoa, đến cả trong mơ nàng cũng không thể tưởng tượng được những chuyện hoang đường như vậy xảy ra trên người mình, tâm trạng có chút thấp thỏm bất an.
Chợt nơi đầu mũi cảm nhận được một mùi hương thơm ngát, hương thơm đặt trưng trên người nữ tử khiến Thiên Hàm trấn tĩnh giữa mớ cảm xúc hỗn loạn.
Lúc này nàng mới có tâm tình quan sát vị trí của mình.
Bên trái nàng là một nữ tử rụt rè, người này có lẽ là Bát công chúa của Yến Quốc với danh đệ nhất xú nữ Triệu Tử Yên.
Trước đó nghe danh đến giờ mới được diện kiến, Thiên Hàm cũng cảm thấy uất ức thay nữ nhân này.
Nàng ấy cho dù không phải nữ tử quốc sắc thiên hương nhưng cũng không phải cái gì mà xú nữ, người ta chỉ là nữ tử bình thường như bao người, vậy mà bị miệng đời chụp cho cái danh xú nữ phải gánh chịu bao năm, Thiên Hàm có chút đồng cảm với cảnh ngộ của nàng.
Có lẽ nhận biết một chút ánh mắt của Thiên Hàm đang đặt trên người mình, Triệu Tử Yên càng hoảng ở trong lòng.
Trong lòng nàng thập phần lo lắng nhưng bên ngoài vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.
Do đặt thù của yến tiệc hôm nay, quan viên cùng gia quyến đông đúc vô cùng nên chỗ ngồi có phần hạn hẹp.
Triệu Tử Yên cơ hồ đang ngồi sát bên người Thiên Hàm không cách nào né tránh, tim nàng đập nhanh một cách quỷ dị, nàng ngồi co ro một chỗ không dám nhúc nhích, đầu liên tục cúi thấp, hai bàn tay nhỏ nắm chặt lấy ống tay áo không buông, tận sâu trong ánh mắt là sự kiên dè.
Càng ngày tim nàng đập càng nhanh, mạnh đến nỗi nàng còn sợ Thiên Hàm ngồi bên cạnh cũng có thể nghe thấy tiếng tim đập dồn dập không thể khống chế.
Triệu Tử Yên mím môi, nàng nhẹ nhàng dịch ra bên ngoài một khoảng để cách xa Thiên Hàm một chút.
Chỉ có điều chỗ ngồi quả thật quá nhỏ, nàng chỉ xê dịch một chút nhưng cơ hồ nửa người nàng đều lọt ra khỏi bàn, thiếu chút nữa là rơi xuống đất.
Luôn âm thầm quan sát Triệu Tử Yên hiển nhiên động tác này nàng cũng thấy, Thiên Hàm không khỏi cười khổ một tiếng, vô tình hay cố ý nhích sang bên cạnh để chừa cho Triệu Tử Yên một khoảng.
Có lẽ nàng ấy cảm thấy không an toàn, nghĩ vậy Thiên Hàm còn vì hành động trượng nghĩa của bản thân mà vỗ tay tán thưởng.
Nhưng cuộc đời quả thật bất công với nàng, vừa xê dịch một chút thế mà nàng lại chạm vào thân hình mềm mại của nữ nhân nhân bên cạnh.
Thiên Hàm lập tức biến sắc không khỏi xoay người nhìn sang bên phải.
Có thể do hành động của Thiên Hàm ảnh hưởng đến Nhan Cẩn Nhi, nàng cũng đang đưa mắt nhìn sang bên này, vừa đúng lúc bốn mắt nhìn nhau.
Trong mắt Nhan Cẩn Nhi có chút tò mò cùng hứng thú, còn Thiên Hàm lại đang một lòng thưởng thức cái đẹp.
Hai người cách nhau rất gần, hương thơm trên người nữ tử kia xông thẳng vào mũi, Thiên Hàm cảm giác đầu óc cứ quay cuồng.
Không hỗ danh đệ nhất mỹ nhân Lăng Quốc, nhìn ở khoảng cách gần như vậy đến Thiên Hàm cũng có chút chịu không nổi, nàng lúng túng dời ánh mắt.
Nhan Cẩn Nhi cau mày, chuẩn bị hỏi một chút sự tình thì Thiên Hàm đã mở miệng trước
"Tỷ tỷ...!thật xinh đẹp a"
Nàng quả thật rất xinh đẹp, Thiên Hàm cũng không tiếc thật lòng khen ngợi, giọng nói nhỏ như muỗi kêu, nếu không phải hai người ở quá gần nhau thì Nhan Cẩn Nhi cũng không nghe rõ.
Nhưng khi nghe rõ nội dung, Nhan Cẩn Nhi lập tức á khẩu, lời vừa định thốt ra cũng nuốt tất cả vào.
Người này gọi mình là tỷ tỷ sao? Cẩn thận suy nghĩ thì quả thật mình lớn tuổi hơn, nhưng người này là....!chợt nhớ đến chuyện cả Lăng quốc ai ai cũng biết, Lăng Vương gặp chuyện không may mà trở thành ngốc tử.
Hiện tại người trước mặt tâm trí chỉ như một tiểu hài tử, lại nhìn thấy biểu cảm xấu hổ không thể che giấu của Lăng Thiên Hàm.
Nhan Cẩn Nhi không còn vẻ thản nhiên như lúc nãy nữa, nàng hơi mỉm cười, cũng không tiếp tục truy vấn.
Thiên Hàm nhẹ thở ra, cũng may trước mắt người khác nàng là một ngốc tử, nếu để đám người Hắc Dạ biết nàng thất thố như vậy sẽ cười rụng răng mất.
Nghĩ rồi len lén quan sát tìm kiếm Hắc Dạ trong đám người nhưng vẫn không thấy, nàng vẫn chưa quên chuyện xử tội hắn đâu.
Lăng Thiên Hàm hai tay đặt ở trên bàn, sống lưng thẳng tắp.
Người khác rõ ràng cảm giác được nàng không được tự nhiên, nhưng lại liều mình bảo trì loại tư thế này.
Nàng có thể thả lỏng được sao? Nàng bị hai người Nhan Cẩn Nhi cùng Triệu Tử Yên kẹp ở giữa, đến thở nàng cũng không dám thở mạnh nói chi là thả lỏng.
Thiên Hàm chỉ biết oán thầm, liên tục vùi đầu vào một bàn sơn hào hải vị để giải tỏa, nào ngờ những mỹ vị này nàng hoàn toàn nuốt không trôi, nàng biết có một đạo ánh mắt vẫn luôn quan sát mình nhưng nàng vẫn cắn răng vờ như không biết, mỹ vị vào miệng cảm giác như bị thứ gì đó chặn ở họng vào không được mà ra cũng chẳng xong.
Động tác thập phần gượng gạo vậy mà vào mắt Nhan Cẩn Nhi lại bị biến tấu đến nghiêng trời lệch đất.
Nàng cảm thấy Thiên Hàm là một hài tử đáng yêu, cũng không cảm thấy có một phu quân như vậy có gì là không tốt.
Tuổi nàng cũng không nhỏ, trước sau gì cũng phải gả ra ngoài, nàng xinh đẹp, nàng tài giỏi nhưng số phận của nàng không do nàng nắm giữ, từ lúc mới sinh ra đã bị người an bài, việc của nàng chỉ là nhất nhất tuân theo.
Nếu nói lấy một người nàng không thích chi bằng sống với thân phận hiện tại, chăm sóc một hài tử...!ừm, mặc dù hài tử này hơi lớn một chút, người này thậm chí còn cao hơn nàng non nửa cái đầu.
Nhưng nói tóm lại vẫn tốt hơn suy tính trước đó của nàng nhiều lắm, nghĩ tới đây, ánh mắt Nhan Cẩn Nhi nhìn Thiên Hàm phá lệ ôn nhu không ít.
Cách đó không xa, Hoàng Hậu cũng dán mắt dò xét bên này, đương nhiên ánh mắt của Nhan Cẩn Nhi không thể thoát khỏi mắt bà.
Nụ cười trên môi bà tắt ngụm, một cảm giác quỷ dị dâng lên, bà chưa từng thấy Nhan Cẩn Nhi nhìn ai với ánh mắt ôn nhu như vậy, vô tình làm cho người ta cảm giác dễ gần cùng ấm áp.
Hoàng Hậu nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo Cảnh Lăng đế ở ngay bên cạnh, hai người bốn mắt nhìn nhau không cần mở miệng cũng hiểu đối phương nghĩ gì.
Hai người không hẹn mà gặp cùng nhìn về phía Nhan Cẩn Nhi.
Trấn định như Cảnh Lăng đế cũng bị thần sắc kia của Nhan Cẩn Nhi dọa cho hết hồn.
Ánh mắt kia của nàng vô cùng thuần túy, không phải dành cho phu quân, đây rõ ràng là ánh mắt ôn nhu, ấm áp của mẫu thân dành cho hài tử của mình a.
Hai người đồng thời thấy sự kinh hoảng trong mắt đối phương, bọn họ không phải thú một thê tử cho nhi tử thôi sao? Bây giờ cứ cảm giác nhi tử sắp có thêm một mẫu thân.
Không chừng bên kia Nhan Cẩn Nhi đã nghĩ xong kế hoạch dạy dỗ hài tử luôn rồi.
Hoàng Hậu nào còn duy trì được nụ cười nhạt phong phạm của bậc mẫu nghi, biểu cảm của bà có chút méo mó gượng gạo.
Tay bà run rẩy bưng chén trà đưa lên môi nhấp một ngụm hòng che giấu cảm xúc.
Trước mặt người khác bà có thể tâm bình khí lặng, dù gì bà cũng là người đứng đầu hậu cung, nhưng trước hài tử bà thương yêu nhất thì không thể nào bình tĩnh nổi, đây cũng là điều dễ hiểu.
Đến Cảnh Lăng đế bên cạnh cũng có chút khó coi, hai người không còn lòng dạ nào tiếp tục gượng ép bản thân tươi cười giả tạo trước các đại thần.
Không lâu sau đó hai người đồng thời thoái lui khỏi yến tiệc, trở về cung điện nghỉ ngơi.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng tràng ngập nghi hoặc, lúc nảy không phải Hoàng thượng cùng Hoàng Hậu hai người nói nói cười cười hết sức vui vẻ sao? Quay đi quay lại thì trở nên khó coi cực điểm.
Ai cũng cảm thấy khó hiểu nhưng ngại mạng nhỏ nên không dám hé răng nửa lời, cứ xem như chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không đi.
Thần sắc ai nấy đều hoang mang, chỉ riêng Lăng Thiên Hàm là mừng như điên.
Cơ hội của nàng tới rồi, không nhân lúc này chạy trốn thì còn đợi đến khi nào?
Lúc này nào còn cái gì gọi là hình tượng, cái gì gọi là quy cũ, cái gì gọi là phép tắc, cái gì gọi uy nghiêm hoàng tộc.
Thiên Hàm quẳng hết ra sau đầu, nàng lập tức đứng dậy nhìn theo hướng Hoàng Thượng, Hoàng Hậu rời khỏi như tìm thấy một tia sinh cơ, nếu nàng còn ở lại đây không chừng thật sự sẽ bị ép trở thành ngốc tử, lúc đó thật sự xong đời rồi.
Ba chân bốn cẳng chạy theo Hoàng Hậu, trên khoé mắt nàng còn hơi ửng đỏ mong lung một tầng hơi nước vờn quanh, giọt lệ giống như bị một tầng giấy mỏng ngăn cách mọi thời mọi khắc đều dễ dàng rơi xuống nhưng vẫn bị nàng cắn răng áp chế không để giọt nước mắt kia rơi.
Trong mắt người khác bộ dạng hiện tại của nàng đáng thương vô cùng, giống như đứa trẻ bị lạc mất người thân đang ở giữa phố tìm kiếm một thân ảnh mà nó vốn quen thuộc.
Trái tim như bị một thứ vô hình bóp chặt, trên mặt tràn đầy thương tâm, ai nấy đều quên mất nàng là Lăng Vương cao quý,