Thiên Hàm trốn ở Tường Vân cung đã được ba ngày, ba ngày này nàng phải vò đầu bức tóc suy nghĩ về tình cảnh dở khóc dở cười của bản thân.
Vốn cứ nghĩ trở lại hoàng cung ngốc với phụ hoàng, mẫu hậu một thời gian rồi sẽ lặng lẽ chuồn đi.
Bỗng dưng trên trời rớt xuống hai vị nương tử, nói vậy cũng không phải, hai người này chính là phụ hoàng cùng mẫu hậu thân yêu của nàng khua chiêng gõ trống rước người ta vào cửa cho nàng.
Xem đi, đến Thái Tử hiện tại cũng chỉ có một chính phi, còn nàng lại có tận hai người, có phải phụ hoàng, mẫu hậu rất yêu thương nàng hay không?
Nói đi vẫn phải nói lại, phụ hoàng, mẫu hậu có lẽ phải bất đắt dĩ mới làm ra quyết định này.
Thân phận của nàng hai người họ rõ ràng hơn ai hết, đương nhiên sẽ không có chuyện rảnh rỗi mở rộng cửa để người ta vào nhà nắm hết bí mật.
Thiên Hàm ngồi ngắm bức tường viện phẳng phiu một cách thẩn thờ, nụ cười trên mặt có chút cứng ngắt, ai không biết còn tưởng nàng đang chiêm ngưỡng phong cảnh tuyệt mỹ nhân gian, không khí có phần vi diệu đến cả Hắc Nguyệt, Bạch Vân bên cạnh cũng không dám tiến tới làm phiền.
Lắc lắc đầu, nàng vô thức bưng tách trà nhấp một ngụm, tách trà nóng hổi còn nghi ngút khói, mùi hương tản ra dịu dàng khoan khoái.
Ở hiện đại, Thiên Hàm thường xuyên phải ra ngoài xả giao, mỗi lần về tới nhà trên người toàn mùi rượu, nàng không thích nhưng vẫn phải cắn răng chịu đựng.
Lúc rảnh rỗi, nàng dành nhiều thời gian tìm hiểu trà đạo, nàng có sở thích thưởng trà cũng đã nếm qua vô số loại trà ngon.
Trà ở cổ đại lại càng đặc sắc hơn mấy phần, nhưng lúc này đây, đầu lưỡi chỉ cảm thấy đắng chát, hoàn toàn không có vị thanh mát như mong đợi.
Thiên Hàm chép chép miệng, cũng không thể trốn mãi được, nàng biết nữ tử ở thời đại này phi thường chú trọng danh tiết.
Nữ tử gả ra ngoài cũng như bát nước đổ đi, sau này chỉ có thể thờ chồng dạy con lại còn phải học theo tam tòng tứ đức.
Mặc dù từ nhỏ đã được xem như nam hài mà dạy dỗ nhưng suy cho cùng nàng cũng là một nữ nhân, những điều này Thiên Hàm đương nhiên hiểu.
Nàng hiện tại không có tình cảm với hai người bọn họ nhưng không thể cứ thế mà bỏ mặt.
Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó huống hồ Thiên Hàm nàng lại là một Vương gia.
Đã gả cho nàng thì tức là nương tử của nàng, ít nhất nàng phải có trách nhiệm với họ, làm tốt danh nghĩa phu quân, ân,...!cũng không phải, ta hiện tại là ngốc tử, còn phải để các nàng chăm sóc ngược lại a.
Nghĩ là nghĩ như vậy nhưng làm mới khó, hai người họ đương nhiên nàng sẽ phụ trách, nhưng phải nói sao với Bạch Nhược Y và Hàn Như Song đây?
Nhất là Nhược Y, nàng ấy còn chưa chấp nhận mình, giờ lại thêm chuyện này, xem chừng bản thân còn chưa bò tới cửa đã bị nàng ấy đạp bay xuống núi.
Không không, là chưa đến chân núi đã bị nàng ấy hạ độc rồi không có mạng để bò lên a.
Nghĩ đến lại phát sầu, dược của Nhược Y nàng đương nhiên đã nếm qua, điều đáng sợ là....nàng không giải được.
Nhìn chủ tử lúc thì vui tươi hớn hở như tìm được chân trời mới, lúc lại lo lắng sợ hãi, lúc lại thâm trầm khó đoán.
Thái độ thay đổi đến mức chóng mặt làm Hắc Nguyệt, Bạch Vân trợn tròn mắt, chủ tử của các nàng thật khó hiểu.
"Bạch Vân, chuẩn bị giấy bút"
Bạch Vân không nhiều lời, nhẹ nhàng đáp vâng liền biến mất.
Thiên Hàm cầm bút trong tay, cứ viết rồi lại viết, một lát lại lắc đầu rồi vò tờ giấy quăng xuống đất.
Không biết nàng đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, cuối cùng cũng hài lòng gật đầu buông bút xuống.
Thiên Hàm tỉ mỉ bỏ thư vào bao sau đó giao cho Hắc Nguyệt
"Cho người đem lá thư này đến Tần Quốc, giao tận tay Hàn Như Song"
Từ lúc trở về từ Tần Quốc, nàng và Hàn Như Song vẫn luôn viết thư cho nhau, cứ cách một tháng lại có một lá thư gửi đi.
Hai người chủ yếu kể những chuyện sinh hoạt thường ngày nhưng lại thập phần phấn khích, chỉ riêng lần này nàng là đang thú tội với Hàn Như Song cũng thập phần chờ đợi thư hồi âm từ nàng ấy.
Nàng lại lấy ra một lá thư khác tiếp tục giao phó
"Lá thư này giao cho Hắc Sát, hắn sẽ tự biết xử lý ra sao"
- -----
Ngày hôm sau, Thiên Hàm lại vui vẻ chạy đến Phượng Minh cung bồi phụ hoàng, mẫu hậu dùng thiện.
Bóng người chưa thấy mà âm thanh đã vọng từ ngoài vào
"Phụ hoàng, mẫu hậu, nhi thần đến thỉnh an hai người a"
Nghe giọng nói trong trẻo của nữ nhi, Cảnh Lăng đế cũng là vui vẻ kéo theo nụ cười ôn hoà, nhưng khi nhìn đến hai nữ tử ngồi cạnh Hoàng Hậu, trong mắt ông không giấu nỗi sự lo lắng rất nhanh rồi biến mất.
Thiên Hàm từ ngoài điện oanh oanh mà chạy vào, đến khi thấy Nhan Cẩn Nhi cùng Triệu Tử Yên cũng ở đây nàng có chút sững sốt.
Rõ ràng đã chuẩn bị tâm lý nhưng đến lúc thật sự chạm mặt lại cảm thấy lúng túng không nói nên lời.
Nàng rất nhanh điều chỉnh cảm xúc, ngốc ngốc chạy tới chỗ Hoàng Hậu, cúi đầu thơm một cái rõ kêu lên má bà.
"Chào buổi sáng mẫu hậu"
Cảnh Lăng đế giống như đã nhìn quen, chỉ cười từ ái nhìn nữ nhi, nhìn Hoàng Hậu vẻ mặt hưởng thụ, ông thậm chí còn có chút hâm mộ, ai mà biết được, ông cũng là muốn được nữ nhi thơm một cái a.
Thiên Hàm lúc này mới nhìn sang Nhan Cẩn Nhi cùng Triệu Tử Yên, nàng ngọt ngào gọi
"Tỷ tỷ, chào buổi sáng"
Nhan Cẩn Nhi còn bị hành động vừa rồi của Thiên Hàm làm giật mình, lại thấy người kia đang ngọt ngào nhìn mình, nàng vô thức đưa tay che lên má.
Hành động này làm Thiên Hàm nổi lên tâm tư trêu chọc, nàng hai mắt sáng lên, hứng trí bừng bừng nói
"A, ta quên mất phải thơm hai vị tỷ tỷ chào buổi sáng a"
Nói rồi bước nhỏ tới chỗ Nhan Cẩn Nhi và Triệu Tử Yên, giống như thật sự phải hôn hai người cho bằng được.
Bước tới trước mặt hai người, Thiên Hàm bỗng nhiên dừng lại làm Nhan Cẩn Nhi, Triệu Tử Yên đều thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn biểu cảm như mới được xá tội của hai người, Thiên Hàm có chút vui vẻ.
Nàng chỉ muốn trêu chọc bọn họ chứ không thật sự muốn hôn người ta a.
Nàng dừng bước chân, như chợt nhớ ra thứ gì, xoay người hỏi Hoàng Hậu
"Mẫu hậu, ta có thể thơm thơm chào buổi sáng hai vị tỷ tỷ sao?"
Theo hiểu biết của nàng, mẫu hậu đương nhiên sẽ đứng ra can ngăn, không để nàng nháo loạn.
Lại có ai mà ngờ, Hoàng Hậu thế mà vui vẻ gật đầu đồng ý.
"Được a"
Thiên Hàm lộp bộp ở trong lòng, mẫu hậu đây là làm sao a? Nàng thầm mắng bản thân đây là chơi dại cái gì, lại lấy đá đập vào chân mình.
Hoàng Hậu thật ra cũng không suy nghĩ sâu xa, hiện tại bà chỉ xem Thiên Hàm như tiểu hài tử năm sáu tuổi mà sủng ái.
Thiên Hàm cắn răng, đã phóng lao thì phải theo lao, chỉ trách mẫu tử nàng không có tâm linh tương thông gì cả.
Nội tâm ầm ầm sóng vỗ nhưng bên ngoài lại vui vẻ chạy tới chỗ Triệu Tử Yên.
Triệu Tử Yên cả kinh, nàng bối rối đứng lên lùi ra sau mấy bước trách xa Thiên Hàm, vẻ mặt nàng như lâm đại địch làm Thiên Hàm có chút muốn cười.
Nghĩ đến tính cách của vị này, Thiên Hàm cũng không dám quá phận, nàng khó khăn nhịn cười, làm ra vẻ mặt buồn bã tủi thân mà cáo trạng với Hoàng Hậu.
"Mẫu hậu, tiểu tỷ tỷ không thích Tiểu Hàm a"
Quay sang nhìn Nhan Cẩn Nhi, ánh mắt nàng sáng lên
"A, ở đây vẫn còn một vị tỷ tỷ"
Nói rồi bước nhanh tới chỗ Nhan Cẩn Nhi, nụ cười ôn hoà hữu lễ trên môi Nhan Cẩn Nhi cũng trở nên cứng ngắt.
Nàng nhanh chóng đứng lên, nội tâm lại đang đánh thái cực, một bên muốn chạy, một bên lại nhớ tới vẻ mặt tủi thân của Thiên Hàm.
Trận chiến nội tâm đang tới