"Ngươi đi đâu giờ này mới về? Có phải vừa để ý nữ đồ đệ nào đó của Huyền Môn phải không?"
" Anh Thy, ta nói nàng đừng suy nghĩ ta như vậy chứ, ta biết ta tướng mạo đẹp một chút, võ công giỏi một chút, hào hoa phong nhã một chút, nhưng dù sao ta cũng đang nhỏ tuổi, tướng mạo đường hoàng, nàng tôn trọng nhân phẩm của ta chút được không?" Thanh Thiện hoa tay múa chân, miệng lại giải thích.
" Phì, phì, tức chết đi được, xem như ngươi biết điều, nhưng ngươi cũng không nên vì luận bàn cái gì đó mà để chúng ta chờ mấy tiếng rồi chứ." Anh Thy tay chống nạnh, tay véo tai hắn mà nói.
" Hì, hì" ngồi một bên Tâm Nhiên cũng phải cười, bên cạnh hắn lúc nào nàng cũng vui vẻ vậy, nàng thầm ước thời gian cứ mãi như vậy, chỉ cần ở bên hắn dù ba người cũng tốt, không phải vẫn vui vẻ sao?
" A, u, đau quá, ta nói nàng đem thức ăn cho ta hay là đến đánh ta thế, thức ăn của ta nguội rồi kìa."
" Xem như ngươi may mắn, nể tình lần này chị Tâm Nhiên làm đồ ăn cho ngươi, nếu để nó nguội thì chị ấy sẽ oán ta." Anh Thy vừa nói xong liền đi lại ngồi bên cạnh Tâm Nhiên. Thức ăn của Huyền Môn không cấm thịt cá, Tâm Nhiên bản lĩnh nấu ăn lại rất cao, mà Thanh Thiện hắn tiêu hao quá nhiều năng lượng, giờ hiển nhiên ăn lấy ăn để, thức ăn trên mâm từng chút từng chút giảm đi, ngay khi miếng thịt cuối cùng biến mất thì Thanh Thiện cũng đã dừng đũa.
" A, no quá, ngon thật." Thanh Thiện vỗ vỗ cái bụng đã căng lên một ít của mình, khuôn mặt thỏa mãn nói.
" Ta nói này, ngươi không phải bị trư thần nhập thể chứ? Số thức ăn này ta ăn được mười lần mới hết đó." Anh Thy trừng to mắt nhìn hắn nói, Tâm Nhiên cũng kinh ngạc, số thức ăn này nàng chuẩn bị rất nhiều, bởi người Việt Nam thường như vậy, khi chuẩn bị thức ăn thì bao giờ cũng dư thừa một ít, thà dư thừa còn hơn thiếu mà thất lễ, vậy mà hắn ăn một lèo hết sạch, tuy kinh ngạc nhưng nàng thấy lòng mình rất vui. Nam nhân trong lòng nàng khen đồ ăn ngon làm sao nàng không vui cho được a?
" Dĩ nhiên rồi, ngươi không biết chị Tâm Nhiên năm đó từng đi thi nấu ăn đạt giải nhì đó, ngươi phúc phận lắm mới được thưởng thức tài nghệ."
" Hì, đa tạ nàng, Tâm Nhiên."
Náo loạn vài tiếng, đến lúc các nàng đều phải trở về. Thanh Thiện ngồi một mình trong phòng không khỏi miên man suy nghĩ, ở bên cạnh hai người hắn vô cùng vui vẻ, có thể cùng Anh Thy đấu khẩu cười đùa, lại có Tâm Nhiên hiểu chuyện, hai nàng đều xinh đẹp, nếu bảo hắn chọn người nào trong hai nàng hắn có thể cam đoan không buông bỏ ai được, nhân sinh trong thiên hạ, có ai không tham lam, hắn nguyện làm kẻ tham lam, hắn muốn cùng hai nàng ở một chỗ, mãi không phân ly.
" Mình có phải quá đa tình không? Chẳng phải ở bên ngoài kia các đại gia có thể có nhiều bà vợ, mình không lẽ không bằng được bọn họ? Hai người thôi mà, cầu trời các nàng không đấu đá nhau." đang miên man suy nghĩ, Thanh Thiện chợt cười vô cớ, sau đó hai tay chấp lại khấn khấn.
Hôm nay Thanh Thiện lĩnh ngộ rất nhiều, tuy cái chính yếu nhất là thương pháp của bản thân lại đột phá chút ít, có điều hắn cũng hiểu võ học vô bờ, dù hắn lĩnh ngộ nhanh thế nào cũng không thể một sớm một chiều hoàn thiện nó, tỷ như ý cảnh tầng thứ hai của Long Phá, hắn ngộ ra nhưng để thu phát tùy tâm phải cần thời gian dài khổ luyện, mà cái Thanh Thiện không thiếu đó là thời gian, dù sao hắn chỉ mới hai mươi mà thôi. Cả buổi chiều tuy thời gian chỉ có sáu tiếng, nhưng sáu tiếng đó đúng là bằng cả sáu ngày liên tục khổ luyện, cơ bản là linh hồn hắn có chút mệt mỏi, vì thế bình thường mỗi ngày hắn có thể âm thầm vào ban đêm tu luyện, còn hôm nay lại thật sự muốn ngủ.
Bầu trời đêm luôn là thiên địa của những kẻ ưa làm chuyện mờ ám.
" Chủ Nhân, dựa theo khí tức, bên trong khu nhà kia chỉ có mình hắn, hắn trong tay cũng không cầm Tịch Diệt Long Thương, mà hơi thở hắn tự nhiên, ta đoán hắn đang ngủ."
"Ngủ?, ngủ cũng tốt, chỉ cần hắn không có Tịch Diệt Long Thương bên người, ta tin tưởng một kích có thể giết được hắn, lần này cũng đành ủy khuất Hoa Long sư thúc rồi." nói xong Minh Phong khẽ cười gian xảo, hắn biết Hoa Long có mối thù không đợi trời chung với yêu vật, ngay cả biểu hiện lúc sáng đã chứng minh điều này, chỉ cần lúc hạ thủ hắn để lại vài dấu vết là mọi người có thể liên tưởng đến người nào hạ thủ.
Huyền Môn ban đêm tuy cũng có người canh gác, nhưng vì có trận pháp bảo vệ bên ngoài nên số đi canh phòng cũng rất ít, Minh Phong lại là đệ tử trong môn phái, hắn dễ dàng tính toán lúc nào có người canh phòng đi qua, hơn nữa hắn còn có Ma Long trợ giúp, còn ai có thể phát hiện ra hắn.
Hắn biết người tu luyện cảnh giới càng cao có giác quan rất nhạy cảm, để đề phòng bất trắc hắn đợi đến nửa đêm mới bắt đầu hành động, lúc này cơ thể con người mới thả lỏng nhất, cũng là lúc ám sát tốt nhất.
Cơ thể Minh Phong tựa hồ hòa vào màn đêm, cả thân hình trùm kín hắc y, chỉ để lộ mỗi ánh mắt, căn phòng dành cho các khách nhân của Huyền Môn càng lúc càng tiếp cận. Những căn phòng nơi đây đều xây theo nhà mái ngói thời xưa, Minh Phong dựa vào Ma Long dễ dàng tìm được căn phòng Thanh Thiện đang nằm.
Dỡ miếng ngói trên trần, hắn không ngờ kẻ mình ám sát, một Nghịch Thiên Giả tám cấp lại có thể ngủ ngon đến vậy, từ khi Minh Phong hắn tu luyện thành Nghịch Thiên Giả tới nay, hắn cơ hồ chẳng có thời gian ngủ, ngay cả ban đêm cũng tĩnh tọa là chính, chính vì thế hắn mới có được cảnh giới như ngày hôm nay, vậy mà hắn thấy Thanh Thiện ngủ giấc ngon lành mà thực lực còn cao hơn hắn, điều này làm hắn vừa hận vừa căm ghét.
Minh Phong quan sát bốn phía, sau đó mới từ từ vận dụng toàn thân chân khí, hắn chọn lựa đột phá từ mái nhà, thứ nhất đỉnh mái nhà chính là đối diện với Thanh Thiện, một kích toàn lực từ nơi đó lực công kích là cường đại nhất, cũng là nơi khiến đối phương bất ngờ nhất.
" Ầm."
Âm thanh từ phía đỉnh căn phòng vang lên, Minh Phong cả người tựa như đại bàng lao xuống, Tàn Thần Đao càng lóe lên ánh sáng yêu dị, một đao chém xuống thế như dời non lấp biển.
Thanh Thiện dù sao cũng ở Nghịch Thiện Giả cấp tám, giác quan vô cùng nhạy bén, huống chi vì cẩn thận Minh Phong hắn tới tận nửa đêm mới ra tay, Thanh Thiện ngủ cũng đã được bốn tiếng, lúc này cơ thể đã phục hồi hoàn toàn, chỉ là dù khôi phục hoàn toàn nhưng chỉ chưa tới một giây thanh đao đã chém tới thân mình,
Lê Minh Phong sau khi dùng Tàn Thần Đao thực lực đích xác đã cao hơn Thanh Thiện nửa bậc, cao thủ cùng cấp lại đánh lén, Thanh Thiện dù có thân pháp nhanh đến thế nào lúc này cũng vô pháp né tránh. Mắt thấy thanh đao đã tới sát thân mình, Thanh Thiện chỉ tận sức vận dụng chân khí bảo hộ thân thể
" Bồng."
"Không đúng?"
Toàn lực một kích, Minh Phong hắn có cảm giác không đúng lắm, lúc thanh đao chém trúng người đối phương thì lập tức bị phản lực ép ngược trở lại chứ không chém vào được cơ thể đối phương. Chiếc giường trong căn phòng bị một đao chém vỡ vụn, thân hình Thanh Thiện cũng vì thế mà lao xuống sàn nhà.
"Phòng ngự thần khí." âm thanh của Ma Long liền truyền tới Minh Phong, lúc này Minh Phong hắn cũng thấy trên cơ thể Thanh Thiện, chiếc áo ngoài đã rách nát, lúc này để lộ thân thể, nhưng thân thể có chút phá ra hồng quang nhè nhẹ, nếu ở ban ngày có thể không nhìn ra, có điều lúc này là đêm tối nên phát hiện dễ dàng.
Thanh Thiện nếu không có Hỏa Lân thần giáp, lần này đúng là lại mất đi cái mạng nhỏ, Hỏa Lân thần giáp lần đó được Địa liên yêu hỏa dung nhập vào cơ thể, nó tựa như đã thành một