Minh Phong không ngờ ở phút cuối cùng mình lại bị đối phương đánh quyết liệt đến vậy, nhưng dù sao nếu so kinh nghiệm giao chiến thì hắn vẫn phong phú hơn Thanh Thiện rất nhiều, Tàn Thần Đao trong tay xoay nửa vòng tròn đỡ trước ngọn thương.
" Bồng."
Bất quá một kích tiêu hao hết chín thành chân khí của Thanh Thiện hắn làm sao có thể dễ dàng đón được, dù Tàn Thần Đao có là thần binh nhưng vì công lực rót vào không đủ nên Thanh Thiện nhìn thấy thanh đao này oằn cong lại, cùng là thần binh, lấy cứng đối cứng, trọng hình binh khí vẫn áp đảo so với bình thường đây là điều không thể tránh khỏi.
Thân hình Minh Phong tựa như diều bị đứt dây bắn ngược lại đằng sau, tuy có thần binh đón đỡ một phần, phần công kích còn lại hắn phải tự mình đỡ lấy, hắn không có thần giáp giống Thanh Thiện, dĩ nhiên chịu rất lớn tổn thương, máu từ cánh tay cùng miệng trào ra.
Thanh Thiện vốn đã cạn kiệt chân khí, dù đối phương trọng thương thế nào cũng không thể truy theo nữa, hắn chỉ hi vọng đối phương chết trong chiêu đó hoặc chí ít cũng trọng thương.
Giờ phút này mọi người đều đã chạy lại, ánh điện cũng sáng khắp môn phái, Huyền Môn tuy là môn phái tu luyện, nhưng những thứ cần thiết như điện sáng đều có hết thảy. Thanh Thiện cố tình tìm kiếm phía trước, đáng tiếc ngoài có vài vết máu thì không còn thứ gì khác, có vẻ hắn vẫn còn sức để chạy.
Mấy vị trưởng lão đều đi đến, Lương Mỵ đi đầu trong đó, nàng nhìn một vòng đại khái cũng hiểu chuyện xảy ra, mọi người cũng thấy Thanh Thiện cầm vũ khí, khóe miệng đều chảy máu, đáng tiếc nếu không có ánh điện mọi người còn có thể thấy bên ngoài hắn có một tầng hồng hồng nhàn nhạt, khi đó chỉ cần Minh Trúc nhìn một lần có lẽ nhận ra đó là Hỏa Lân thần giáp, Tâm Nhiên cùng Anh Thy sau đó một chút cũng đến, hai nàng thấy được hắn quần áo rách nát, miệng còn chảy máu, tưởng hắn trọng thương liền bất chấp mà chạy tới bên cạnh .
" Thanh Thiện, nơi này rút cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?" người hỏi là Lương Mỵ, mà mấy vị trưởng lão khác cũng nhìn hắn ý cũng tương tự vậy.
" Tiền bối, chỉ có kẻ muốn giết vãn bối mà thôi." Thanh Thiện lạnh nhạt nói.
" Ngươi có nhìn thấy đối phương là ai không? Nam hay nữ, hắn dùng võ công gì?" một vị trưởng lão bên cạnh Lương Mỵ cũng hỏi.
" Hắn toàn thân trùm kín người, nhưng vãn bối biết hắn là nam nhân, võ công đạt cỡ Nghịch Thiên Giả cấp bảy, khi hắn tấn công vãn bối, thực lực tựa như tăng lên hơn một cấp, mà thanh đao lại có hung sát chi khí, vãn bối nghĩ đó phải là thần binh. Hắn ra tay là toàn lực, thủ đoạn đánh lén cũng rất cao, không biết môn phái nào đào tạo ra được nữa? " Thanh Thiện tựa như không đoán được ai ra tay giết mình, bởi hắn biết trong các môn phái đều bao che cho đệ tử mình, dù hắn chỉ đích danh cũng chẳng có tác dụng, hắn chỉ cạnh khóe, bởi hắn tin chắc mấy người nơi đây đều sẽ đoán ra, nhưng dù đoán ra thì làm sao? Bọn họ cũng phải bảo vệ mặt mũi của môn phái.
Quả nhiên hắn vừa nói ra đám người trưởng lão đều tím mặt, đa số đều biết được, nhưng ai có thể nói ra, mà vừa rồi lời nói của Thanh Thiện cũng có lý cả, suy đoán cũng không khó, tuy tức giận với câu nói kháy " môn phái nào đào tạo ra." nhưng bọn họ chỉ dám tức giận trong lòng, ai bảo đó là đệ tử của Huyền Môn bọn họ làm ra.
" Hì, hì, may mắn ngươi còn không có bị gì cả, xem ra đối phương cũng bị ngươi đánh không nhẹ, giờ có lẽ truy cũng không kịp, có lẽ hắn đã chạy khỏi Huyền Môn chúng ta, nếu lần sau hắn còn dám đến chúng ta sẽ giúp ngươi thu thập hắn." Lương Mỵ nở nụ cười đi đến nói, lời nói này rõ ràng ý bảo kẻ đó vốn không phải trong Huyền Môn, hai bên ai cũng nên để cho nhau mặt mũi.
" Đúng vậy, có lẽ súc sanh đó cũng không dám tới nữa, dù sao Huyền Môn cũng là đệ nhất tu luyện phái, vãn bối trong người có chút thương thế, không biết có thể cho vãn bối căn phòng khác dưỡng thương được không?" Thanh Thiện cười cười rồi nói, hắn cũng không định nói ra, dù sao hắn cũng đang ở trong Huyền Môn, nếu chọc tức mấy lão già cổ hủ này chỉ sợ ngay lúc này hắn sẽ bị tống cổ khỏi cửa, mà hắn giờ còn chưa muốn, hắn còn định lưu lại vài ngày để nhờ Minh Trúc chỉ điểm.
" Tâm Nhiên, Anh Thy hai con dìu Thanh Thiện qua phòng bên cạnh nghỉ ngơi đi, dường như hắn bị thương không nhẹ, vài ngày tới con nên ngừng tu luyện mà chiếu cố hắn một chút." Lương Mỵ không để mấy lời Thanh Thiện trong lòng, thanh niên mới lớn ai không như vậy chứ? Cũng may hắn trưởng thành hơn vẻ bề ngoài, còn để cho Huyền Môn chút mặt mũi, nhưng nếu hắn cả những lời cạnh khóe cũng không nói, thì đúng là người đáng sợ rồi, không khéo nàng còn suy nghĩ tách hắn cùng Tâm Nhiên ra.
Theo đánh giá của Lương Mỵ thì Thanh Thiện dường như vừa được thêm điểm, tuổi trẻ thiên tài, tâm ý không âm trầm đáng sợ mà bình tĩnh suy xét cùng một chút không chịu thiệt thòi, vì thế nàng mới để Tâm Nhiên, Anh Thy chiếu cố hắn, mặc dù nàng không nói thì Anh Thy cùng Tâm Nhiên đều ở lại chăm sóc hắn, nhưng có được lời của nàng thì bọn họ vẫn tự nhiên hơn, dù sao trai gái ở cùng phòng nhiều người cũng dị nghị lung tung.
Đợi mấy người đi khỏi, Đặng Tinh dù muốn hỏi tình hình cụ thể, hắn biết mấy lời nói vừa rồi có chút quái lạ, mà nhìn sắc mặt của đám trưởng lão cũng tái xanh, rõ ràng là có vấn đề a, liên lạc mấy vấn đề lại hắn chỉ đoán ra là đệ tử của Huyền Môn vừa ám sát, bởi trận pháp của các môn phái rất khó có người lọt vào, cho dù là mười cấp hay mười một cấp cũng sẽ bị phát hiện chứ đừng nói đến chỉ bảy cấp. Chỉ là có nhiều việc mình biết là được, cũng không cần nói ra miệng, vì thế hắn liền cáo từ trở về phòng mình.
Tâm Nhiên lấy cho hắn một bộ quần áo khác để thay, sau đó hai nàng mới đi tới bên cạnh, với trí thông minh của hai nàng rõ ràng nhận ra những lời nói ban nãy của Thanh Thiện.
" Ê, bọn họ đều đã đi rồi, giờ nói cho chúng ta nghe đi." Anh Thy kéo ghế lại gần giường hắn nói.
" Ta nói, hai người các ngươi không thấy ta chảy bao nhiêu máu sao? Không hỏi thăm tý nào mà lại hỏi về tên ám sát ta, ta đau lòng a." Thanh Thiện ủy khuất nhìn hai nàng nói.
" Thôi đừng nói xạo nữa, ta thấy ban nãy người còn nói cười với Lương Mỵ sư thúc của ta, lúc đó có nói đau gì đâu, hừ, có định nói cho chúng ta hay không đây?" Anh Thy chống nạnh nói, Lương Mỵ quả là tuyệt sắc mỹ nữ, dù nàng ta đã ngoài trăm tuổi cũng là sư phụ Tâm Nhiên, sư thúc của Anh Thy, bất quá thấy Thanh Thiện cười nói chuyện với Lương Mỵ vui vẻ, Anh Thy trong lòng cũng không thoải mái, huống hồ từ khi Thanh Thiện xuất hiện, sư thúc nàng lần nào gặp cũng cười cực kỳ yêu mị.
" Được rồi, hai người muốn biết thứ gì?" Thanh Thiện đành thu lại ủy khuất cười nói.
" Ngươi biết kẻ nào ám sát ngươi đúng không? Vì sao hắn ám sát ngươi?"
"Đại tiểu thư, người nói xem Huyền Môn tường đồng vách sắt, làm sao có kẻ chỉ mới cấp bẩy đột nhập được? Kẻ đó lại có thể có thần khí đó? Trên đời này lại có lắm thần khí lắm sao? Dù đêm tối ta nhìn lầm đi nữa, hắn tránh được ta dò xét nhưng không tránh được thần niệm của chiến hồn, huống chi chính nó nói cho ta." Thanh Thiện cười nói, sau đó lấy ra Tịch Diệt Long Thương, chỉ vào nó.
" A, là nó nói cho bạn, nó cũng là thần binh sao?" Tâm Nhiên thấy hắn lấy ra ngọn thương lúc xưa mình từng thấy, khi xưa vốn cây thương này nàng từng cầm vài lần, ngoài rất nặng ra thì chẳng thấy gì khác lạ.
" Đúng thế, với hai người ta nào dám dối gì chứ? Hì, để ta gọi hắn ra cho hai người làm quen với hắn. Ra đi Ngưu Yêu. "
Thanh Thiện vừa hô một tiếng, cả căn phòng vốn sáng chưng giờ đã bị đám hắc khí cuồn cuộn từ Tịch Diệt Long Thương che lại, một lúc sau đám khí này tụ tập lại thành một bóng