Bên trong nội viện Huyền Môn, đây là nơi các trưởng lão ở, nơi đây chia làm hai khu, một khu dành cho nam còn lại là nữ, Huyền Môn tổng cộng cũng chỉ có ba nữ trưởng lão, mà ba người lúc này lại cùng một chỗ trò chuyện.
"Mỵ sư tỷ, mau kể đi, đừng lề mề nữa khó chịu lắm."
Trong ba người, ban tối xảy ra sự việc có Lương Mỵ đi tới, còn hai người trước mặt này không đến, mà nữ nhân vừa nói cũng là trưởng lão thứ bẩy Oanh Thư, cuộc sống của ba người có rất ít thứ đáng chú ý, tự nhiên có chuyện dĩ nhiên sẽ tò mò, nhất là động tĩnh vừa rồi khá lớn, cơ hồ cả Huyền Môn ai cũng biết đến.
" Thư muội, xem muội kìa, phải có phong phạm của trưởng lão chứ, gặp nguy không loạn, dù núi thái sơn sập xuống cũng ngẩng mặt đối đầu chứ? Hì hì." Lương Mỵ cười nói, âm thanh đường đường khí khái ngập trời, ba nàng ai cũng biết vị Lương Mỵ sư tỷ này là người thế nào, đến cuối cùng vẫn lòi ra.
" Muội cũng không phải đám nam nhân, cái gì mà núi thái sơn chứ? Được rồi mà, tỷ kể đi mà." vị Thư trưởng lão nhìn tuổi tác chỉ gần mới ba mươi, nhan sắc tuy so với Lương Mỵ còn kém chút, nhưng cũng là mỹ nhân, hiện tại nàng cầm tay Lương Mỵ lắc qua lắc lại, nếu ai không biết còn tưởng đó là hai tỷ muội chỉ mới hơn hai mươi tuổi đang đùa giỡn.
" A được rồi, hai muội biết có thanh niên tên Thanh Thiện vừa đến Huyền Môn chúng ta chứ? Hôm nay hắn vừa bị ám sát, chút nữa đã mất mạng rồi." Lương Mỵ khẽ uống một ngụm trà rồi nói.
" Ám sát? Vô lý, Huyền Môn chúng ta trận pháp cường đại, nếu có kẻ lọt vào sao không bị phát hiện chứ? Không lẽ ... " Oanh Thư bên cạnh lẩm bẩm nói, lại thấy Lương Mỵ không nói tiếp, lúc này nàng mới ngừng không lẩm bẩm nữa." Người ta không cướp lời tỷ nữa được chưa, chỉ là suy đoán thôi mà, kể tiếp đi Mỵ tỷ, lần này người ta chú ý nghe, hì hì." Oanh Thư nói.
"Ta có nói gì muội đâu? Muội nói rất đúng, nếu kẻ có khả năng vượt qua trận pháp bảo vệ môn phái của chúng ta thì muốn giết tên Thanh Thiện kia dễ như trở bàn tay, vậy mà Thanh Thiện hắn chỉ bị thương chút ít, rõ ràng đối phương không phải bên ngoài lẻn vào." Lương Mỵ uống một ngụm mới chậm rãi nói tiếp: " theo Thanh Thiện hắn kể lại, thực lực kẻ đó chỉ ở cấp bẩy mà thôi, khi tấn công thực lực lại đề cao lên hơn một cấp bậc, mà khi tấn công hung sát chi khí từ thanh đao của đối phương lại tấn công được vào linh hồn? Muội nói xem thế nào?"
" Thực lực cấp bẩy?, mà theo lời cầm thanh đao?, khi tấn công thực lực cao hơn một cấp bậc?, lại còn hung sát chi khí? Vậy không phải ý nói ... " vị nữ trưởng lão từ đầu tới giờ vẫn chưa nói, giờ vừa nói đã nhận ra, chỉ là nàng đang lẩm nhẩm lại ngừng lại.
Oanh Thư cũng không kém hơn, nàng cũng đã đoán ra, " Mỵ tỷ tỷ, có thể thanh niên kia nói vậy để giá họa không, hơn nữa hắn biết đối phương thực lực cấp bẩy Nghịch Thiên Giả? Lẽ nào thực lực của hắn còn cao hơn?"
" Thực lực của hắn tỷ đã nhìn qua, hắn đã đạt tới cấp tám rồi, hắn cầm Tịch Diệt Long Thương của Hư Thiên Quân nhưng lại dùng cả thân pháp Thiên Hỏa Thiểm của yêu vật Hỏa Kỳ Lân."
" Kẻ tu luyện pháp quyết của yêu vật thì không thể nào tốt cho được." Nguyệt Lam bên cạnh hừ lạnh nói, dĩ nhiên vị nữ trưởng lão ít nói này cũng rất ác cảm với đám yêu vật. Cái này cũng không trách được, Nguyệt Lam, Hoa Long đều như vậy và tu luyện giới cũng không thiếu người căm ghét yêu vật, như trận chiến gần trăm năm trước, tu luyện giới vốn đã điêu tàn lại càng thê thảm, cho dù Huyền Môn, Thiên Long phái là các phái cực mạnh của Nghịch Thiên Giả đều hi sinh vô số, thân nhân, tỷ muội huynh đệ đều chết, ai bảo cứ thành Nghịch Thiên Giả là sống dài vô hạn, sống vô hạn thì đã sao? Nếu đối phương mạnh hơn vẫn giết chết được Nghịch Thiên Giả, không những thế từ ngàn xưa, cứ gần trăm năm yêu vật lại điên cuồng tấn công nhân loại tu luyện.
Lương Mỵ sống qua một trận chiến năm xưa, tuy vậy nàng không mấy ác cảm với người tu luyện pháp quyết của yêu vật, năm đó, có rất nhiều người dùng pháp quyết của yêu vật sinh tử quyết chiến cùng yêu vật đó thôi? Không ai có thể phủ nhận công lao bọn họ, chính vì thế mà tu luyện giới tuy không thích cũng không bài xích cỗ thế lực này.
" Chúng ta không đề cấp tới vấn đề này nữa, Oanh Thư, muội còn nhớ đáp ứng tỷ, cho tỷ mượn băng huyền châu a." Lương Mỵ khẽ cười nói.
" Băng huyền châu cũng không có việc gì, dù sao đối với muội nó tác dụng cũng không lớn, nhưng Tuyết Liên Kiếm quyết tỷ khi nào thì truyền cho muội đây." Oanh Thư cũng cười, băng huyền châu là viên ngọc nàng mấy năm về trước vô tình có được, nó vốn có tác dụng rất tốt đối với nữ nhân tu luyện Huyền Băng Quyết, chỉ là ở cảnh giới càng cao thì ảnh hưởng lại càng ít đi, từ khi nàng đột phá tầng mười thì lại càng ít dùng mà trợ giúp đệ tử mình. Băng huyền châu là băng tinh của vạn niên huyền băng tạo thành, ngoài việc trợ giúp người tu luyện nhanh hơn nó còn có tác dụng trấn áp ma tâm, Lương Mỵ cũng biết việc mình trợ giúp Tâm Nhiên sẽ sinh ra tâm ma, vì thế mới đánh đổi kiếm pháp năm xưa mình sáng tạo, Tuyết Liên Kiếm quyết.
Khi thu nhận Tâm Nhiên làm đệ tử, Lương Mỵ thấy được ở Tâm Nhiên tựa như hình bóng của nàng khi xưa, cũng là băng tuyết thông minh, thiên phú cực tốt, tâm trí cứng cỏi, không những thế từ khi Anh Thy tu luyện nhảy vọt, Tâm Nhiên dường như hành hạ thân thể để tu luyện, lúc đó nàng không hiểu, giờ nàng đã hiểu ra, vì thế nàng càng quyết định phải mượn cho được Băng huyền châu.
" Đó là đương nhiên rồi, vài ngày nữa tỷ sẽ truyền lại cho muội là được mà, có điều nếu thêm cho tỷ vài cây thảo dược nữa thì tốt, hì hì."
" A, đừng câu dẫn muội, muội không phải sắc lang đâu, số thảo dược muội tích góp mấy chục năm, tỷ đã xài quá nửa rồi còn gì, không còn gì cho đệ tử quý của tỷ nữa đâu.".
Thu lấy Băng huyền châu từ Oanh Thư, Lương Mỵ nhanh chóng rời đi, nàng để cho Tâm Nhiên cùng Anh Thy ở lại chỉ để xem Thanh Thiện hắn có thương thế gì còn giúp đỡ, nhưng để hai cô gái xinh đẹp như thế bên cạnh nam nhân thì đúng là cần phải đề phòng a, Lương Mỵ liền chuyển hướng đi tìm đệ tử mình,
Trở lại với Thanh Thiện, lúc này hắn mới nhận ra cái gì tự học thành tài? Tất cả đều là ăn tục nói phét, cái gì tự mình lĩnh ngộ võ công tuyệt thế, tự mình tu luyện có thể trở thành vô địch? Đều là nói láo, giờ Thanh Thiện hắn bước vào tu luyện mà không rõ lắm về những thứ đó, nào làm tâm ma? Lĩnh ngộ ý cảnh của võ công hay cao nhất có thể là lĩnh ngộ thiên đạo? Nhưng hắn cũng là lấy gốc bỏ ngọn, cái gì là phòng thủ cực mạnh Vô Cực Thủ, nào là thương pháp tấn công Long Phá? Hắn hiểu chỉ là một chút bên ngoài rất nhỏ mà thôi, bởi hắn không có căn bản, tựa như muốn đi lên cầu thang, nếu đi từng bước sẽ dễ dàng, nhưng ai muốn một bước tới nơi đó là không thể. Tu luyện cũng như vậy, nếu từ đầu không lĩnh ngộ những thứ đơn giản trước thì càng về sau càng khó lĩnh ngộ và sẽ không thể tiến lên được.
Ở cảnh giới võ giả, võ công chỉ ở phạm trù chiêu thức biến ảo, hư hư thực thực, lúc nhanh lúc chậm, thậm chí võ giả có thể luyện thành khí công vô hình để tấn công từ rất xa. Nhưng dù như thế cũng chỉ là võ giả, tu luyện giả chính là siêu việt võ giả, bọn họ đã tiến tới cảnh giới dùng