Buổi đầu tiên học bao giờ cũng nhàm chán nhất, ngoài làm quen với học sinh, ghi lịch học cùng thông báo nội quy. Ngay trước lớp giải tán, Anh Thy quay qua nói với Thanh Thiện:
" Ngươi đi về nhớ cẩn thận, tên đó nói hẳn là hắn sẽ gây khó dễ cho ngươi. "
Thanh Thiện nhìn qua nàng, hắn khó hiểu, từ khi nào cô nàng để ý đến an nguy của hắn, đáng lý rủa mình bị ăn đòn còn không được mà. " Hừ ngươi đừng tưởng ta để ý đến an toàn của ngươi, ta chỉ là cảm ơn lúc nãy ngươi đuổi hắn mà thôi. " Nói xong, nàng nhanh chóng quay người rời khỏi lớp.
" Ài, mới buổi đầu đến trường mà đã xảy ra như vậy, không biết lúc này mình có bị ma nhập không vậy? " Thanh Thiện hắn là ai?? hắn là kẻ không phải việc của mình thì không quan tâm, việc gì có thể tránh là tránh, dĩ hòa vi quý đặt lên hàng đầu, thế mà chỉ mỗi cái chỗ ngồi mà cũng không nhịn được.
" Thanh Thiện ngươi có lẽ bị điên mất rồi. " Vỗ vỗ cái đầu, hắn buồn bực thu dọn vở rồi ra về. Có điều, một chút gì đó trong đầu hắn mong muốn đối phương đến, hơn nữa còn hi vọng đừng có yếu như mấy tên lang thang hắn từng gặp.
Quả nhiên đúng như lời cô nàng Anh Thy nói, hắn vừa dắt xe ra khỏi trường thì đã bị gần chục tên chặn lại. Kẻ đi đầu là một người tầm hơn hai mươi, đầu cắt gần như trọc, trên thân mặc chiếc áo da ngắn, để lộ cánh tay cùng bộ ngực. Thanh Thiện để ý thấy trên hai tay đối phương là xăm hình long hổ, hẳn nhiên đối phương không phải học sinh và còn cao cấp hơn đám lang thang hắn gặp trước kia, trên miệng hắn còn phì phèo điếu thuốc.
" Xem ra hơn hẳn đám kia, chỉ là không biết " mạnh " hơn được nhiều không? " Miệng hắn khẽ nở nụ cười khó hiểu.
Nghĩ đi nghĩ lại Thanh Thiện càng thấy thiếu thiếu thứ gì đó, dường như thiếu tên trong lớp. Không quan tâm tới đám người này, ánh mắt hắn nhanh chóng tìm tòi, bởi một điều chắc chắn, nếu đối phương không được chỉ điểm sẽ không có nhanh như vậy chặn đường hắn được, nhất định đối phương ở gần đó mà ra lệnh.
Khóe miệng Thanh Thiện khẽ nhếch lên, đó là điệu cười " đểu " vốn có của hắn. Rất nhanh hắn nhận ra chiếc xe BMW phía xa xa bên kia đường, dù đối phương vẫn bên trong xe, cách một lớp kính, nhưng với nhãn lực của mình Thanh Thiện vẫn nhận ra được.
" Ê nhóc, rất tiếc tao phải thông báo cho mày một tin rất buồn a. " Vứt điếu thuốc đang còn một nửa xuống, lấy chân dẫm dẫm, tên xăm hình long hổ nói.
" Ồh, hình như chúng ta không có quen biết thì phải, mấy người có phải tìm nhầm người chăng??" Thanh Thiện thản nhiên nói.
" Chú em, không có nhầm à, chú em trêu ai không trêu lại trêu vào Diệp công tử, xem như số chú mày đen quá đi. "
" Diệp công tử, hóa ra hắn tính Diệp. " Thanh Thiện trong miệng lẩm bẩm, cũng không mấy để ý nhiều đến tên đầu trọc đe dọa, bởi hắn có cảm giác rất lạ, đó là đối phương không tạo cho hắn cảm giác sợ, một chút cũng không có.
Thấy được tên nhóc trước mặt không hề để ý đến mình, tên "trọc" càng thêm tức giận. Một tên nhóc mới vào trường đại học lại không thèm nghe hắn giáo huấn, nếu không dạy cho nó bài học nhớ đời thì sao đàn em nó phục được.
" Tiểu Hắc, xử nó cho anh. "
" Dạ, đại ca. " Một tên đen như củ ấu nhảy ra nói. Thanh Thiện cũng nhận ra, ngoài tên Tiểu Hắc đối phương không còn cái tên nào thích hợp hơn nữa.
" Nè, mấy ông anh lên luôn một thể đi, đỡ đứa em mất thời gian. " Thanh Thiện không chút nào hưng phấn cho được, với hắn đánh lũ "yếu đuối" này vừa làm ảnh hưởng xấu đến bản mặt hắn tại trường vừa lại không có gì vui cả .
" Thằng nhóc, mày nói gì, nói lại câu xem. " Tiểu Hắc đang định tiến lên giáo huấn, nghe Thanh Thiện nói vậy, máu nóng cũng nổi lên, vừa nói vừa lao vào đối phương, quyền đầu đánh vào mặt tên nhóc hỗn láo này, chỉ là quyền của hắn chưa tới đích thì một tiếng " Bốp " vang lên, cả đám còn chưa ý thức được chuyện gì thì Tiểu Hắc đã nằm im thin thít dưới đất.
Tính ra đối phương may mắn, bởi Thanh Thiện khống chế lực cánh tay khá chuẩn, một quyền đánh ngay vào mũi đối phương, ngoài chảy tý máu cùng hôn mê thì không ảnh hưởng gì nhiều lắm.
" Yếu quá, tên này ốm còm, cả ngày không chịu ăn cùng luyện tập hay sao mà như con gà rù vậy. " Vừa nói cánh tay phải và tay trái chụm lại vặn vặn tạo thành từng tiếng " rắc rắc. "
" Nè, mấy ông anh, còn không vào, đứa em đành động thủ đó, cả sáng chỉ có cái bánh bao chả bỏ nhét kẽ răng. "
Vừa kịp hiểu ý của tên nhóc trước mặt, cả đám vừa muốn xông vào nhưng lại sợ một quyền vừa rồi của hắn, chỉ là chúng câu nệ không ra tay. Còn Thanh Thiện lại chẳng nể mặt chút nào, một thân lao thẳng vào mười người, một người tiếp một người lãnh một cú đấm vào mặt, không đủ trấn thương sọ não nhưng đủ cấp đối phương nằm im.
Tên trọc cầm đầu thấy mọi sự không tốt đang định chạy thì một bàn tay đã nắm lấy vai hắn. Lúc này tên trọc cảm giác trên người như đem theo vài trăm cân, muốn chạy mà không thể nhúc nhích, cuối cùng đành phải quay mặt lại đối diện với đối phương.
" Ông anh, chúng ta còn chưa nói xong mà, đi đâu sớm thế. " Khẽ nhếch mép cười, Thanh Thiện nói.
" Dạ, đại ca, em không dám ạ, đại ca nể tình em lần đầu, xin tha mạng. " Tên đầu trọc, mặt không còn chút máu, đàn em hắn ai cũng nằm im bất động, máu từ mũi chạy ra ròng ròng, không khác một cái xác là mấy, hỏi sao hắn không sợ.
" Ông anh, đứa em không dám làm đại ca đâu, chỉ là sự tình này nên giải quyết thế nào đây, hay là xin ông anh đôi tay vậy. " Thanh Thiện trầm ngâm lẩm bẩm nói.
" Á, không không, đại ca tha cho em, đây là mười triệu Diệp công ... đưa tụi em, để giáo huấn ... đại ca cầm tạm dùng, như vậy có được không ạ. " tên đầu trọc liền rút một cục tiền trong túi, không để lại tý gì, tất cả đều đưa Thanh Thiện.
" Mười triệu, chỉ có mười triệu mà cũng đòi giáo huấn ta sao? " Trên miệng Thanh Thiện không khỏi nở nụ cười lạnh, đến tên trọc bên cạnh cũng cảm giác xương sống lành lạnh.
" Nè, ông anh, tiền ông anh cứ cầm lấy, ở đây có 50 triệu, chỉ cần ông anh đánh gãy chân tên Diệp gì đó, số tiền này chính là của ông anh. " Rút trong túi một xếp polime năm trăm nghìn, Thanh Thiện đưa cho đối phương nói.
Tên trọc đầu mụ hết cả đầu, thử hỏi ông trời tiền là lá đa sao, mà một công tử thuê hắn đánh một tên sinh viên đã là mười triệu, thế mà nay đối phương rõ ràng đi con xe máy thổ tả lại thản nhiên rút ra hắn 50 triệu để thuê hắn đánh người. " Không lẽ vị "đại ca" này cũng là con của đại gia nào, nhưng nhìn quần áo cùng ăn mặc không giống lắm a. "
Chỉ là có cho thêm tiền hắn cũng không dám đánh vị Diệp công tử. Dù chỉ là một nhóm lưu manh nhỏ, nhưng hắn cũng biết được vị Diệp công tử này gia thế ra sao, đừng nói đánh gãy chân, cho dù chỉ chảy tý máu, khẳng định không đến ngày mai, chính mình đã nhập viện vài tháng.
" Đại ca, em không dám, hôm nay em đụng đến, chắc em khó sống đến ngày mai, đại ca tha cho em. "
Thanh Thiện cũng không khỏi suy nghĩ trong đầu,