"Tiểu thư, người không sao chứ?" Bên trong xe ô tô đằng trước, một lão già trung niên nhanh chóng chạy tới bên Tâm Nhiên, âm thanh run rẩy hỏi.
" Lâm bá, cháu không sao! " Tâm Nhiên quay sang nói.
" Nhiên tiểu thư, tên nhóc ban nãy vô lễ với nàng, mai ta sẽ giáo huấn hắn thay nàng. " Diệp Thanh, Diệp công tử chạy tới bên cạnh, hậm hực thay nàng nói.
" Diệp công tử, hắn không có làm gì tôi cả, hơn nữa đây cũng là việc của tôi, mong công tử đừng xen vào. Lâm bá chúng ta về thôi. " Khuôn mặt nàng trở lại băng lãnh như lúc đầu vốn có, sau đó đi nhanh về chiếc xe.
" Tiểu thư, Hải Long đang truy đuổi sát thủ, lát nữa hắn về sau. ". Lâm Trần cùng Hải Long là hai vệ sĩ mà ba nàng an bài theo, bởi vụ án kia đã được định đoạt, đối phương cũng đã từng ám sát nàng vài lần, chỉ là lần này không ngờ còn thuê cả sát thủ bắn tỉa.
" Ừ, chúng ta về. " Tâm Nhiên khẽ nói, chỉ là không biết sao ánh mắt nàng khẽ nhìn hướng Thanh Thiện vừa ra về.
" Hừ tên nhóc, trong trường này kẻ dám chống đối với ta cuối cùng không ai có kết cục tốt hết đâu. " Diệp Thanh nhìn theo bóng xe, vì chính Thanh Thiện là người trọc ngoáy khiến Nhiên mỹ nhân không để ý đến hắn.
Thanh Thiện phóng một mạch về nhà, hắn không biết được mới ngày đầu tiên, đã làm cho kẻ khác thống hận hắn như vậy. Hắn lại đang nhớ cảm giác êm êm mềm mại, mặc dù còn cách một lớp áo nhưng khiến hắn say mê. " Nếu được sờ trực tiếp chắc sẽ sướng hơn nhiều lắm, lần sau nếu cứu nàng lần nữa, nhất định sẽ thử lại cảm giác mới được. " Trong đầu dâm ý càng tăng, hắn không còn để ý vừa rồi viên đạn nếu trúng mình sẽ thế nào.
" Mẹ, con đã về, đói quá à. "
" Ừ, đi học thế nào, đừng bốc, lên thay quần áo rồi xuống ăn. " Mẹ hắn chưa kịp hỏi tình hình học, thì hắn đã phóng lên tầng mất hút, thực ra đây cũng là thói quen lâu nay.
Giải quyết bữa cơm trưa nhanh chóng, đến khi trong nồi còn vài hạt cơm hắn mới dừng lại. Buổi chiều đến, hiện tại chưa có cái gì phải học, hắn liền đem Xuyên Không chỉ vừa mới học được ra luyện tập, cũng không phải hắn siêng gì cả, mà vừa được làm anh hùng cứu mỹ nhân, hắn muốn tập cho thành thục cái này để sau này nếu gặp còn có cái để khoe khoang với mỹ nhân.
Xuyên Không chỉ, hắn kỳ thực khống chế lực đạo khá chuẩn chỉ còn lại vấn đề độ chính xác của nó. Nếu nói hắn là một xạ thủ, thì mười phát hắn chỉ xạ trúng có một phát, còn lại tuy cũng trúng nhưng còn chưa đúng như ý. Nhất là như hắn nghĩ, cách không điểm huyệt còn không thể, đối với huyệt đạo chỉ có thể điểm trúng, trượt một chút đều trở thành vô dụng.
" A, mệt chết đi được, tại sao còn lệch chút ít chứ? " Thanh Thiện hung hăng xạ vào tấm gỗ trước mặt, dù khống chế rất ít chân khí, nhưng cả chiều xạ không biết bao nhiêu lần, cũng khiến hắn ăn không tiêu, chân khí không còn xót lại tý nào, thân thể càng thêm mệt mỏi.
Thanh Thiện nhanh chóng xếp bằng, theo cách của sư phụ hắn từng nói, khôi phục lại công lực, cái này cùng với tu luyện về bản chất khác hẳn nhau, tu luyện là luyện tinh hóa khí để tăng cường công lực, còn phục hồi công lực lại dựa vào " tâm ý " cùng không khí bên ngoài điều khiển đám chân khí tản mát quy tụ về đan điền.
Đang chìm vào vô thức, hắn chính là như thấy từng "sợi" kinh mạch khắp toàn thân, nó bố trí không khác các mạch máu chạy khắp toàn thân, ý thủ đan điền, tất cả chân khí tản mát đều quy tụ lại nơi này. Quan sát đan điền của mình, Thanh Thiện từng nghe sư phụ nói, nhưng nay cảm giác được mới thật rung động.
Tại chính giữa đan điền của hắn là một vòng xoáy khổng lồ, mọi chân khí quy tụ đều bị hút vào trong đó, nếu cảm giác của hắn không sai, vòng xoáy này có thể hấp thu vô hạn chân khí, có thể nói nó là cái động không đáy cũng không quá.
Hắn tỉnh lại là lúc trời đã tối om, chân khí toàn thân không những hoàn toàn phục hồi nguyên vẹn mà còn tăng lên chút ít, cảm giác toàn thân mọi mệt mỏi đều tiêu tan, chân khí sung túc, hiện tại hắn chỉ muốn đánh vài quyền cho sảng khoái.
" Dĩ nhiên tăng nhiều như vậy chân khí. " Quan sát lại cơ thể hắn không khỏi vui mừng, bởi lẽ sau khi quy tụ chân khí tản mát, chân khí trong cơ thể lại tăng lên còn hơn hắn một lần chìm vào tu luyện.
" Tăng hình như gần gấp đôi so với tu luyện, ha ha. " Sau này chẳng phải lần nào cũng đau đầu rồi, Thanh Thiện nghĩ đến vậy, không khỏi cười lớn, như thể hắn vừa tìm ra lục địa mới.
Nhưng là hắn không biết rằng việc này rất ít võ giả sử dụng, thứ nhất, rất ít người lúc nào cũng vắt kiệt chân khí trong cơ thể, bởi vì khi đó cơ thể sẽ vô cùng mệt mỏi, sức lực còn kém hơn cả người bình thường.
Thứ hai, khi tu luyện chân khí sẽ không ngừng tôi luyện kinh mạch, chỉ có kinh mạch vững chắc mới có thể chứa đựng càng nhiều chân khí.
Thứ ba, bình thường khi phục hồi chân khí cũng không có tăng tiến quá nhiều giống như Thanh Thiện, cùng lắm chỉ ngang bằng với tu luyện, cũng chỉ có Hư Thiên quyết mới khiến tăng trưởng như vậy. Khi xưa sư phụ hắn Ngộ Tuệ cũng biết điều này, chỉ là lão không dám để chân khí mạnh quá sức chịu đựng của kinh mạch, bởi đó là tử lộ mà bất kỳ võ giả có kiến thức đều biết. Cũng chỉ có Thanh Thiện không biết mới vui vẻ cười như vậy. Dù gì võ công cũng là một quá trình tu luyện lâu dài, muốn đốt ngắn một chút còn có thể, nếu quá lạm dụng đó là chết không thể sai.
Hư Thiên quyết bá đạo, đoạt thiên địa tạo hóa, chính vì thế việc hấp thu "linh khí" bên ngoài phục hồi cùng gia tăng công lực cũng hết sức bá đạo. Phải biết rằng trong không khí có cực ít linh khí có thể hấp thu trở thành chân khí, tu luyện giả chủ yếu là luyện tinh hóa khí, tinh ở đây chính là thứ tồn tại ở tuyến thượng thận, có rất nhiều môn võ yêu cầu là đồng tử mới luyện được chính là yêu cầu tinh khí bên trong nam nhân không được lẫn tạp chất (cũng chính là không được hoan lạc).
Việc lấy hấp thu linh khí bên ngoài thay thế cho tinh khí trong thân thể là điều nhiều người từng nghĩ, như những linh quả hay xà đan đều chứa linh khí rất nhiều, cơ hồ có thể chuyển hóa thành chân khí tức thời, nhưng linh vật như thế vô cùng hiếm. Hư Thiên quyết sở dĩ có thể làm tăng tiến công lực nhanh chính vì tốc độ hấp thu của nó nhanh hơn các tâm pháp khác tới vài lần. Tuy vậy tăng tiến càng nhanh cũng tương đương với chết càng nhanh, đây chính là mặt trái của nó.
" Nhanh thật, đã bốn giờ rồi, mà sao mình không buồn ngủ vậy? " Hắn đích thực đã ngồi vậy mười bốn tiếng. Hắn không cảm thấy buồn ngủ bởi vì vừa rồi tiến vào cảnh giới vong ngã, tinh thần cực kỳ thả lỏng, cũng tương tự với con người khi ngủ, bảo sao giờ không có cảm giác. Hơn nữa hiện giờ hắn còn không cảm giác đói dù buổi tối còn chưa ăn gì.
Buồn bực hắn liền rời khỏi nhà, giờ này trời mặc dù chưa sáng hẳn nhưng cũng có người dậy tập thể dục. Đeo hai bao tạ tay tạ chân vào người, đây chính là điều sư phụ hắn nhắc trong khi luyện tập. Một võ giả chân chính cơ thể khỏe mạnh là không thể thiếu, hai tay hai chân là gần hai mươi cân trên người, mà yêu cầu của Ngộ Tuệ là chỉ dùng sức lực bản thân không được dùng đến chân khí chống đỡ.
Nếu dùng chân khí luyện quyền, hắn có thể một lần luyện một trăm lần, tuy nhiên công lực cũng tiêu hao sạch sẽ. Còn dùng sức lực thì hắn chỉ chịu được hai mươi lần cơ bắp đã mềm nhũn.
" Sư phụ nghĩ ra cách này đúng là giết người a! " Ngộ Tuệ ghi lại chính là mỗi lần ít nhất năm mươi lần, nhưng với một kẻ mấy năm lười biếng, cơ bắp không hề có, may mắn nhờ xà đan cùng sư phụ trợ giúp lần đó mới có thể duy trì được hai mươi lần, nếu không hắn chỉ chịu đựng được chưa tới mười lần.
Tuy vậy cũng