Điều làm người ta kiêng dè nhất ở Hắc Sát chính là lông trên thi thể của nó. Những cọng lông chứa đầy thi độc, sắc nhọn như kim, chỉ cần chạm vào mà bị xước một chút ngoài da thôi thì cũng đủ để thi độc lập tức ngấm vào cơ thể người sống, mà độc tính của nó nếu so với thi trùng chỉ có hơn chứ không kém. Để đối phó với Hắc Sát, khó ở chỗ là vừa phải nhét móng lừa đen vào mồm nó vừa phải cẩn thận tránh né lông mao phủ kín trên mặt và cơ thể nó.
Dù rằng Lam Túy chưa từng gặp qua cái thứ này, nhưng cô cũng từng nghe qua không ít lần. Dung Thập Tam đã bất cẩn mà bị dính thi độc của thi trùng, nên lần này càng phải cẩn thận hơn trước nhiều lần. Đương lúc hai người và hai con Hắc Sát sắp đụng độ, Dung Thập Tam đạp cái chân không bị thương lên mặt đất để mượn lực, nâng cả người gần như nằm ngang đạp lên vách đá, mũi chân liên tục đạp mấy cái, nhanh chóng xông tới trước. Cùng lúc đó, Lam Túy ngã về sau, đầu gối cô gập lại với một góc độ hoàn toàn không thể tin được, cả người nằm rạp trên mặt đất, để mặc con Hắc Sát bước từng bước cứng đờ lướt qua đầu cô.
Một mùi hôi thối tởm lợm xộc vào mũi Lam Túy, giống như mùi thịt rữa năm sáu ngày phơi dưới ánh mặt trời chói chang, cái mùi gớm ghiếc làm cô hắt hơi một cái. Thân người của con Hắc Sát nhỏ thó nhưng lại cực kỳ nặng nề, theo quán tính nó đi thêm mấy bước tới trước, chợt nó ngửi được có mùi người sống ngay chỗ vừa mới bước qua, cuối cùng ổn định lại bước chân rồi xoay người lại thoăn thoắt bổ nhào về phía Lam Túy. Ngay lúc vừa hắt hơi Lam Túy cũng đã bật người đứng dậy, cô giật cổ tay một cái, lưỡi dao trên vòng tay đã bung ra sẵn chặn ngay trước cơ thể.
Lúc này Dung Thập Tam đã dụ con Hắc Sát còn lại đi được một đoạn khá xa, nó xoay người quay lưng về phía con Hắc Sát kia. Hai con vốn dĩ một trước một sau đang theo sát nhau bất ngờ bị tách ra, cũng là một trước một sau, nhưng giờ đây, Lam Túy và Dung Thập Tam, mỗi người đang đứng đối diện một con, xem như là đã dọn ra được chỗ trống để động thủ.
Nói ra thì dông dài chứ thực tế cũng không quá một cái chớp mắt. Bạch Tố Hà ở phía sau đứng nhìn, nhưng cô cũng không rảnh rỗi để gật đầu tán thưởng cho phản ứng lanh lẹ và thân thủ tuyệt vời của hai người. Trực giác nói cho cô biết, nguy hiểm vẫn còn ở phía sau.
Dung Thập Tam híp mắt lại nhìn như bò chuẩn bị húc, giẫm chân xông thẳng tới con Hắc Sát nhỏ thó, giễu cợt nói: "Em gái, hai cái đứa ngớ ngẩn này chắc không phải cầm tinh con bò đâu ha, đáng yêu chết đi được"
Lam Túy chu môi không trả lời, nãy giờ cô cũng đã trốn đi trốn lại hết ba bốn lượt rồi, tuy không để con Hắc Sát chạm vào cô, nhưng cô cũng không tìm thấy kẽ hở để tấn công nó. Nhìn móng tay màu đen của nó không ngừng dài ra rồi cuộn lại, Lam Túy thật tình không cảm thấy gương mặt của đứa nhóc cương thi đối diện có chỗ nào đáng yêu, ngay cả khi không có lông đen đi nữa. Móng tay nó chỉ cần quẹt đại một đường trên cánh tay hay trên người cô, khoan nói tới thi độc, mà sau này mùa nè muốn mặc váy thôi cũng là chuyện không tưởng rồi.
"Nhanh lên" Bạch Tố Hà ở phía sau lên tiếng thúc giục, trong lòng cô rất bất an, chỉ hy vọng Dung Thập Tam và Lam Túy có thể tốc chiến tốc thắng, để tránh đêm dài lắm mộng.
Bạch Tố Hà đang đứng rất xa, con Hắc Sát vốn chỉ chú ý tới mùi của hai người sống ở gần nó, cô vừa mở miệng con Hắc Sát liền hét lên một tiếng, xoay người xông về phía Bạch Tố Hà. Lam Túy gào to lên, bắt chước chiêu trước đó của Dung Thập Tam, cô gần như nằm ngang đạp lên vách tường chĩa dao về trước, nhắm tới hàm dưới của con Hắc Sát mà đâm thẳng. Lam Túy biết rõ Hắc Sát đao thương bất nhập, cô chỉ là muốn cắt đứt lông trên cằm nhằm làm lộ ra miệng của nó để có thể chớp thời cơ nhét móng lừa vào.
Vào khoảnh khắc Lam Túy mạo hiểm tiếp cận con Hắc Sát, ngọn nến nằm trong tay Bạch Tố Hà nãy giờ đột nhiên lóe sáng rồi lập tức co cụm lại thành một quầng sáng to cỡ hột đậu nành, từ màu cam chuyển sang màu xanh lục, đường hầm vốn sáng sủa chỉ trong phút chốc tối đen một mảnh, chỉ còn lại ánh sáng âm u lập lòe trên tay Bạch Tố Hà, dày đặc âm khí.
Ánh sáng thoắt sáng thoát tối, hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của Lam Túy. Trong lòng thoáng chốc phân tâm, cô lập tức bị hụt chân, trượt thẳng chân xuống bên dưới cái đầu đầy lông lá của nó.
Đôi mắt còn chưa kịp thích ứng với bóng tối đột ngột bao trùm, Lam Túy hoảng hồn hét lên một tiếng rồi cảm thấy mùi hôi thối tanh tưởi đó đang cấp tốc lao đến gần cô. Cánh tay duỗi thẳng tới trước định tóm lấy con Hắc Sát nhưng đột nhiên sực nhớ toàn thân nó giống hệt con nhím nên không thể chạm vào, chân cô đã tách khỏi vách tường nên không còn điểm trợ lực, chỉ có thể cắn răng đâm thẳng lưỡi dao trên cổ tay về phía trước.
Cũng may là lưỡi dao của vòng tay mỏng mảnh, vừa dài vừa cực kỳ mềm dẻo, cô dồn toàn bộ trọng lượng xuống đỉnh đầu con Hắc Sát thế mà lại cắt không đứt được, lưỡi dao bị uốn cong lại, Lam Túy dựa vào lực đàn hồi, cổ tay đè xuống tạo lực