Quân Y Hoàng vẫn yên lặng đứng đó, mãi cho đến khi hình dáng hình thành hoàn chỉnh. Bên cạnh kệ tivi trong phòng được đặt một cái gương trang điểm để khách thuê thuận tiện sử dụng. Quân Y Hoàng nhẹ lướt mấy bước đi đến trước gương, nâng tay lên vuốt tóc, nhưng hình ảnh trong gương lại không hề thay đổi, chỉ hiện lên ảnh phản chiếu của Bạch Tố Hà đang ngồi trên giường.
"Cô là linh thể, trong gương không thấy đâu, còn nữa, cất kĩ khuyên tai đi, nếu như khuyên tai bị bể, không còn nguồn cung cấp âm khí, hậu quả thế nào tôi không chịu trách nhiệm" Bạch Tố Hà chống hai tay lên giường, giọng điệu đuổi khách: "Bây giờ hài lòng chưa? Hài lòng rồi thì về phòng Lam Túy đi, tôi đi lại cả ngày mệt rồi"
[Linh thể: là những dạng sống phi vật chất, hay nói đơn giản là hồn ma]
Quân Y Hoàng vẫn nghiêng đầu nhìn vào gương, bỏ ngoài tai lời nói của Bạch Tố Hà. Lam Túy không hình dung được biểu cảm của Quân Y Hoàng lúc này, dường như yên bình lặng sóng, nhưng đôi mắt phụng đó lại nhìn chằm chằm vào gương không hề chớp, dường như hy vọng trong gương sẽ xuất hiện kỳ tích, như thể hình ảnh của nàng sẽ đột nhiên hiện ra.
Trong khoảnh khắc đó, trái tim của Lam Túy đau xót vô cùng.
"Quân Quân, mình về phòng trước đi"
Sắc mặt Bạch Tố Hà trắng bệch, lộ ra vẻ mệt mỏi dễ nhận thấy. Lam Túy nói tiếng cảm ơn với cô rồi đi đến bên cửa, vừa tính mở cửa đột nhiên cô khựng lại: "Bạch tỷ, hiện giờ chỉ có chúng ta có thể nhìn thấy Quân Quân hay là tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy vậy?"
"Ai cũng nhìn thấy, nghe thấy hết, chỉ cần đừng đụng vào đồ vật ở dương giới, cứ đi đứng như người bình thường, chỉ trông vào hình dáng người khác sẽ không thể phân biệt được cô ấy là linh thể hay là người sống đâu"
"Được, vậy chị nghỉ sớm một chút"
Lam Túy đi ra khỏi phòng, Quân Y Hoàng chịu sự khống chế của Thuật Trói Hồn, cũng tự động nhẹ lướt theo sau Lam Túy ra khỏi phòng của Bạch Tố Hà.
Phòng của Lam Túy nằm ngay góc cua, cô nhanh chóng lấy thẻ ra mở cửa phòng rồi lách mình đi vào, trong lòng vẫn cứ cảm thấy có gì đó cực kỳ không đúng.
Vừa xoay người thì thấy một gương mặt mỹ nhân gần trong gang tấc đang nhìn cô, Lam Túy giật nẩy mình hét lên một tiếng, lùi về sau hai bước liền, suýt chút nữa thì vấp phải cây treo quần áo té ngã.
"Quân Quân, cô có thể đừng giống như hồn ma đứng sau lưng tôi được không, đáng sợ lắm!" Lam Túy vịn tay lên tường không ngừng xoa ngực. Đã quen với con búp bê giấy bùa nhỏ bé rồi, đối với bộ dạng mỹ nhân cao tương đương với người lớn hiện giờ, rõ ràng là cô vẫn chưa thích nghi được.
"..." Quân Y Hoàng im lặng một lúc, mới nói: "Ta vốn là hồn ma mà"
Lại là dáng vẻ im lặng lãnh đạm khiến người ta đau lòng!
Lam Túy ôm chặt lồng ngực, hy vọng có thể ngăn lại cơn đau quặn thắt trong tim, quả nhiên là con người chỉ cần có vẻ ngoài đẹp đẽ thì điệu bộ nào cũng có thể khiến người ta thương xót, khó trách 'Chu U Vương chỉ vì một nụ cười của hồng nhan Bao Tự mà phóng hỏa hí chư hầu.'*
[Bao Tự là vương hậu thứ hai của Chu U vương, vị Thiên tử cuối cùng của giai đoạn Tây Chu trong lịch sử Trung Quốc.
Truyền thuyết kể rằng, Bao Tự là một mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp và quyến rũ, Chu vương mê say nàng nhưng chưa bao giờ thấy nàng cười nên ra lệnh ai làm cho nàng cười sẽ thưởng nghìn lạng vàng. Để làm nàng cười, Chu U vương nghe theo một nịnh thần, đã đốt lửa trên cột lửa hiệu triệu chư hầu, đùa giỡn với chư hầu rồi gây họa làm mất Cảo Kinh. Việc nhà Chu suy yếu bắt đầu từ đây. Điển sự nổi tiếng này được gọi là Phóng hỏa hí chư hầu]
Lam Túy không khỏi bắt đầu hoài niệm con búp bê trước kia, con búp bê dù có oán trách thì cùng lắm cô cũng chỉ thấy đáng yêu thương tiếc, bây giờ thì tốt rồi, hở một chút là tim lại đau, có phải là muốn cô mắc chứng đau thắt ngực luôn không?
[Đau thắt ngực: là một triệu chứng hay bệnh với biểu hiện là cảm giác đau ở giữa ngực thường là do tắc ngẽn lưu thông mạch máu gây thiếu máu cục bộ ở cơ tim hoặc do sự co thắt của động mạch vành]
Nhưng mà...dáng vẻ im lặng, đứng yên không nổi giận của Quân Y Hoàng hiện giờ quả thật là rất vui lòng đẹp mắt ah, so sánh con búp bê giấy bùa và hình dáng hiện giờ, quả thật là khác xa một trời một vực!
Lam Túy vừa ai oán vừa quyến luyến nhìn Quân Y Hoàng lại một lượt từ trên xuống dưới, gương mặt này, tư thái này, khí chất này, bộ Nhu Quần này cũng rất tự nhiên, bỗng chốc mấy ngôi sao trong phim truyền hình cổ trang trở nên kém quá xa.
Khoan đã, Nhu Quần!
Lam Túy bất chợt nhận ra rốt cuộc là không đúng chỗ nào rồi.
Bởi vì từ lần đầu tiên cô gặp Quân Y Hoàng, nàng đã luôn mặc như thế rồi, cho nên tuy Lam Túy cảm thấy có gì đó không đúng nhưng trong nhất thời lại không tìm ra được nguyên nhân.
Bộ Nhu Quần đó...là đồ của người hiện đại sao?!
Lam Túy giơ tay lên gõ đầu mình, sâu sắc tự trách phản ứng của bản thân quá chậm chạp. Cũng may phòng của Bạch Tố Hà gần phòng của cô, khi cô dẫn Quân Y Hoàng quay về không gặp người khác. Còn về cái máy quay ngay hành lang—Quân Y Hoàng không hiện hình trong gương, cái máy quay đó có lẽ...chắc là...cũng không quay được đâu...
"Nàng làm gì vậy?" Quân Y Hoàng dĩ nhiên không biết những suy nghĩ hiện giờ trong đầu của Lam Túy, chỉ không hiểu vì sao Lam Túy lại ngẩn người như vậy.
"Không có gì" Lam Túy lắc đầu, hiện giờ chỉ có thể hy vọng máy quay không quay được, đừng truyền ra ngoài thành mấy tin tức về sự kiện huyền bí gì đó.
"Ta muốn ra ngoài đi dạo"
"Oh. Hả?" Lam Túy thuận miệng trả lời, đột nhiên mở to đôi mắt hạnh của cô: "Cái gì?"
"Ta muốn ra ngoài đi dạo" Quân Y Hoàng nhẫn nại lập lại lần nữa.
"..."
"Không được?" Quân Y Hoàng khẽ nhướng đôi mày xinh đẹp lên: "Ta đến dương giới hơn một năm rồi mà chưa từng nghiêm túc ra ngoài đi dạo, mở mang kiến thức nữa"
"..." Với bộ dạng đó của con búp bê giấy có thể mang đi khắp nơi ngoài đường sao? Giọng điệu ai oán trách móc này là sao chứ?!
Tuy hơn một năm qua Lam Túy cũng thường mang con búp bê theo bên mình nhưng một là vì con búp bê không thể tiếp xúc nhiều với ánh mặt trời, hai là bộ dạng đó cô thật không thể nào lấy ra được, cho nên cô đều bỏ con búp bê vào ba lô mang theo bên người.
Nói ra thì quả thực Quân Y Hoàng cũng chưa được thỏa thích nhìn ngắm cảnh sắc trên đường.
"Ngoài đường đông người, dương khí nặng lắm" Lam Túy định tìm một lý do để thuyết phục Quân Y Hoàng.
"Đến những nơi vắng vẻ ít người là được" Quân Y Hoàng thản nhiên trả lời.
"..." thế nào mà người cao lên rồi, yêu cầu cũng nhiều hơn? Trước đây ngoài chuyện tìm lại linh hồn và đổi thân thể khác, căn bản là không có yêu cầu gì khác mà. Cái này là được một cái rồi lại thêm một cái, được voi đòi tiên sao? Hay là...do đã khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, không còn tự ti nữa, cho nên Quân Y Hoàng cảm thấy cô có thể đi ra ngoài gặp người khác rồi...?
"Được, tôi sợ cô rồi" Lam Túy chịu thua: "Vậy cô thay quần áo đi được không? Cô không cảm thấy mặc như vầy đi ra ngoài có hơi khiến người khác kinh hãi sao?"
Quân Y Hoàng nhớ lại cách ăn mặc thường ngày của Lam Túy và những người khác trên tivi, chỉ trong chớp mắt bộ trang phục màu trắng trên người liền bị thay thế bằng một chiếc áo len tay cánh tiên màu xám nhạt, cổ áo thêu hoa và một chiếc váy len lông cừu màu đen dài chấm đất.
"Quân Quân, cô có cảm thấy cái váy hơi dài quá không?" cũng sắp lết xuống