Một vầng trăng bạc treo nơi chân trời, trăng tròn vành vạnh, ánh sáng vằng vặc.
Bên bờ hồ Phong Vũ, đèn lồng rực rỡ, một cây lang kiều* nối dài từ ven bờ đến giữa hồ, phía cuối cây cầu là một mái đình bát giác hình chóp bằng ngói lưu ly*. Ngay mỗi góc đình đều treo đèn lồng bằng vải đỏ rực, họa hình các loài phi điểu dị thú, những ngọn nến vốn sáng rực bị lớp vải đỏ che đi một phần ánh sáng, hòa lẫn cùng ánh trăng cuối trời, hắt xuống ánh sáng bàng bạc đầy diễm lệ vào bên trong đình.
[Lang kiều: là cầu có mái che cổ]
[Đình bát giác]
[Ngói lưu ly là một loại ngói được dùng cho các công trình kiến trúc cổ ở Việt Nam, Trung Quốc, Đài Loan...chủ yếu là các công trình cho vua quan, có nhiều màu, trông bóng bóng như hình bên dưới]
Dọc Lang Kiều, nội giám* cung nữ im bặt đứng hầu, bên trong đình lại xôn xao tiếng cười nói kiều mị. Ngồi ngay ngắn trên Quân vị tọa bắc hướng nam chính là chủ nhân của tòa cung điện này, Quân Vương Nam Đường - Nam Chiếu Đế. Ngồi xếp thành hàng ở hai bên Nam Chiếu Đế đều là các phi tần có phẩm hàm trong cung, phần lớn các phi tần đều khoe sắc rực rỡ, muốn nhân yến hội đêm nay giành lấy ân sủng của Đế Vương, gương mặt Nam Chiếu Đế lại không có biểu cảm gì, giữa đôi mày hơi nhíu chặt, lộ vẻ mỏi mệt.
[Thời cổ đại, hướng Nam là hướng chí tôn, cao quý, hướng Bắc tượng trưng cho thất bại. Cho nên cung điện đều được xây dựng quay mặt về hướng chính Nam, chỗ ngồi của Vua cũng đều đặt tọa Bắc hướng Nam, nghĩa là quay lưng về phía Bắc, hướng mặt về phía Nam.
Nội giám: thái giám
Quân vị: chỗ ngồi của Vua
Tọa vị: chỗ ngồi, ghế ngồi]
"Tịnh quý tần, nàng tận tâm tận lực hạ lệnh Nội Đình phủ chuẩn bị yến tiệc thưởng trăng bên hồ đêm nay, lại nói có lễ vật dâng lên nhưng không biết rốt cuộc là lễ vật gì?"
[Nội Đình phủ: phủ chuyên chưởng quản các việc của hậu cung]
Nam Chiếu Đế vốn trầm mặc thưởng rượu rất lâu cuối cùng cũng mở miệng, ngôn từ tuy nhu hòa, nhưng ý tứ lại lộ vẻ không kiên nhẫn. Liễu Thạch Lan ngồi bên dưới Tịnh quý tần nghe thế thì che miệng cười nói: "Điện hạ, Tịnh tỷ tỷ hẳn là muốn mang đến cho Điện hạ một niềm vui bất ngờ. Điện hạ ngày ngày thức khuya dậy sớm xử lý chính sự, các tỷ muội hậu cung chẳng qua chỉ là phận nữ lưu nhỏ bé không thể giải trừ âu lo của Điện hạ, chỉ có thể suy nghĩ biện pháp cầu mong Điện hạ thả lỏng tâm tình cùng long nhan. Điện hạ mỗi ngày phải xử lý trăm công nghìn việc, mệt nhọc ưu sầu, thần thiếp lại suy nghĩ không chu đáo, thỉnh Điện hạ nghĩ đến khổ tâm của Tịnh tỷ tỷ mà đừng trách tội tỷ tỷ"
Tuy ngoài mặt Liễu Thạch Lan tỏ vẻ ngây thơ, nhưng lời nói lại đầy ẩy ý mỉa mai, âm thầm đâm Tịnh quý tần một dao. Thế nhưng Tịnh quý tần Hạ Nhược Khanh không sợ hãi cũng không tức giận, trên gương mặt nàng vẫn mang theo nụ cười chúm chím dịu dàng như mọi ngày. Hôm nay nàng mặc một chiếc áo màu gụ thêu lá liễu cùng váy Bách Thủy* màu tím nhạt, trên thân váy có họa tiết hoa Đại Tướng Quân*, nàng đứng lên quỳ gối hành lễ với Nam Chiếu Đế, tựa như một đóa thanh liên* đứng đơn độc một mình. Hạ Nhược Khanh hành lễ xong thì nhẹ giọng cười nói: "Thỉnh Điện Hạ chờ một chút, sắp được rồi"
[Váy Bách Thủy: tên gọi 1 loại váy thời xưa, mình k tìm được hình, đại khái chắc là trên váy có thêu hay có vân họa tiết nhiều dòng sông hợp lại.
Thanh liên: hoa sen màu xanh.
Hoa Đại Tương Quân]
Nam Chiếu Đế nhìn nụ cười uyển chuyển dịu dàng của Hạ Nhược Khanh, cuối cùng khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Vài ngọn đèn lồng ở tám góc đình bất chợt tắt ngóm, bên trong ngôi đình bỗng chốc tối đi rất nhiều. Nhưng vẫn nghe được tiếng hô hoán khe khẽ của các phi tần ngồi đó, ai cũng nhìn nhau không biết chuyện gì đang xảy ra, tám tên đới đao thị vệ đang đứng phía sau Nam Chiếu Đế lập tức tiến lên, che chắn xung quanh Nam Chiếu Đế. Tuy Nam Chiếu Đế vẫn ngồi yên vị không lộ vẻ kinh sợ, nhưng nét mặt lại trầm xuống, đôi mắt ánh lên sát ý.
Thế rồi có vô số ánh đèn sáng lên trên mặt hồ, từ xa tiến lại gần, tiếng trống chợt vang lên, không giống với tiếng nhạc êm dịu của đàn sáo thường tấu trong cung, tiết tấu nhịp trống thanh thoát, vô cùng rung động lòng người.
Các tên đới đao thị vệ lúc này mới lui ra, nhưng vẫn không buông bỏ cảnh giác. Khi những ánh đèn đến gần hơn mới nhìn rõ đó là một chiếc thuyền nhỏ, bốn góc thuyền treo bốn chiếc đèn lồng nhỏ, một người chèo thuyền, bốn người tấu nhạc, còn một người đang đứng ở đầu thuyền. Có điều vì ánh đèn khá tối nên không nhìn rõ bóng người đang đứng, chỉ thấp thoáng nhìn thấy tà áo tung bay theo gió bên hồ, dáng người cao gầy, phong thái thướt tha.
Chiếc thuyền càng đến gần, tiếng trống càng giục giã. Cho tới khi con thuyền đến trước ngôi đình, nhờ ánh trăng và ánh đèn mờ nhạt còn lại từ các góc mái đình, mới nhìn rõ người đang đứng ở đầu thuyền là một nữ tử. Nữ tử đó đứng từ xa hành lễ với Nam Chiếu Đế, không chờ Nam Chiếu Đế hạ lệnh đã tự mình đứng dậy. Chỉ là hành động tiếp theo của nàng khiến tất cả mọi người hoàn toàn bất ngờ, nàng nhún người, từ đầu thuyền nhảy thẳng xuống hồ.
Tất cả mọi người đều không lường trước được hành động này, không khỏi liên tục hoảng sợ la hét, sắc mặt Nam Chiếu Đế trầm xuống, vừa định ra lệnh cho thị vệ cứu người thì lại thấy hai chân nữ tữ tuy chìm xuống nước nhưng nàng vẫn đang đứng trên mặt hồ.
Tiếng trống chợt ngừng, rồi lại vang lên, tay áo thụng* của nữ tữ đột nhiên phất ra hai bên, mềm mại uyển chuyển như hồng nhạn tung cánh, lả lướt thướt tha như giao long chuyển mình, theo nhịp trống nàng đạp nước múa lượn trên mặt hồ, tựa như Lăng Ba tiên tử* tái thế. Dáng người nữ tử rất cao, y phục lại khác biệt với các nữ tử trong hậu cung của Nam Đường, hình dáng trông giống như Hồ phục* với vạt áo đối xứng, cổ áo cao và thuôn dài, thắt lưng lại không rộng như váy mặc bình thường, mà được buộc chăt lại bằng một dải gấm chừng năm tấc, càng làm lộ ra vòng eo nhỏ nhắn, yểu điệu như liễu rủ.
[Tay áo thụng]
[Hồ phục: thời cổ đại dùng để chỉ y phục của ngoại tộc phương Tây và phương Bắc, thường gồm áo ngắn ôm thân, quần dài và mang ủng, thuận tiện hoạt động]
[Lăng Ba tiên tử: là nhân vật trong thần thoại Trung Quốc cổ đại, là hóa thân của hoa Thủy Tiên, sinh sống ở nhân gian]
Một luồng gió thổi qua, xua tan áng mây che khuất nửa vầng trăng bạc trên bầu trời, trong chớp mắt, ánh trăng dịu dàng rọi xuống, nữ tử theo tiếng nhạc trống, đạp bước xoay vòng, nàng ngẩng đầu phất tay áo, cuối cùng lộ rõ tướng mạo. Dung nhan lạnh lùng, mắt sâu mày cong, mũi ngọc cao thẳng, làn môi mỏng manh sắc lạnh, dung mạo nàng vừa mê hoặc lại vừa yêu mị, ánh nhìn lại đầy uy hiếp làm người thấy rét buốt.
Hạ Lan Phức nghe tiếng gõ trống, bước chân đã luyện tập vô số lần bắt đầu múa lượn nhẹ nhàng trên mặt nước. Tay áo thụng chốc chốc lại lướt qua trước mắt rồi lại tung bay cùng động tác tiếp theo, mang bóng hình người đang ngồi trên ghế cao cứ một lần rồi một lần in vào mắt nàng.
Mỗi một lần xoay vòng, nàng đều xoay mặt về phía chính diện ngôi đình, mỗi một bước nhảy nàng đều tận hết sức mình, chỉ vì trong ánh mắt người đó lộ ra vẻ tán thưởng, vừa say mê vừa tràn đầy khích lệ. Tiếng trống dồn dập, Hạ Lan Phức liên tục xoay người, mỗi một lượt xoay vòng, nàng đều có thể nhìn thấy vẻ kinh ngạc sửng sốt mà người đó chưa kịp giấu đi.
Như vậy là đủ rồi.
Tiếng trống ngừng lại, bước nhảy cũng dừng lại, hơi thở gấp gáp của Hạ Lan Phức vẫn chưa trở lại bình thường, nàng lại nhìn người đó thêm lần nữa, cuối cùng cúi đầu quỳ xuống mặt nước, hành đại lễ diện thánh: "Hạ Lan Phức tham kiến Điện hạ, Điện hạ vạn tuế"
Câu nói trái với lòng này, là nàng cam chịu thốt ra, chỉ vì tâm nguyện của người đó.
"Ngươi qua đây" gương mặt Nam Chiếu Đế vẫn luôn nghiêm nghị từ lúc ngồi vào chỗ đến bây giờ, lúc này mới giãn ra, khóe môi nở nụ cười.
"Hạ Lan Phức tuân chỉ"
Con thuyền nhỏ được chèo đến bên cạnh, Hạ Lan Phức để nữ tử tấu nhạc đỡ nàng lên thuyền, người lái thuyền nhắm rõ phương hướng, lần này chèo thẳng đến trước đình Phù Nhụy, Hạ Lan Phức bước lên bậc thềm bằng đá đi vào trong đình.
Những chiếc đèn lồng ở mỗi góc đình đã tắt giờ lại được thắp sáng, khiến dung mạo của Hạ Lan Phức càng hiện lên rõ ràng. Nàng bước đến trước chỗ ngồi của Nam Chiếu Đế, cúi đầu quỳ xuống, chỉ trong khoảnh khắc, nơi nàng quỳ xuống liền tỏa ra thoang thoảng một mùi hương thơm mát.
"Thơm lắm, đây là mùi hương gì?"
"Bẩm Điện Hạ, Hạ Lan tỷ tỷ khi sinh ra thân đã mang mùi hương lạ thường, vì vậy khuê danh được gọi là Phức*" Hạ Lan Phức chưa hề mở lời, Hạ Nhược Khanh đã thay nàng hồi đáp.
[Phức: mùi hương, mùi thơm]
"Tịnh quý tần, đây là đại lễ mà nàng đã chuẩn bị sao?" Nam Chiếu Đế không hề che giấu sự tán thưởng đối với dung mạo của Hạ Lan Phức. Các phi tần đang