Bên trong hoàng cung xa hoa lộng lẫy, hoàng đế cùng với nhi tử đang ngồi chơi cờ.
“Phụ hoàng, nhi thần lại thắng người rồi.”
Hoàng đế nhìn bàn cờ thắng thua đã rất rõ ràng, bật cười:
“Thái tử, khả năng đánh cờ của con khá hơn nhiều rồi đấy.
Còn nhớ lần đầu trẫm cùng con chơi cờ, ván nào còn cũng thua nhưng lại nhất quyết muốn đánh đến khi thắng mới chịu dừng.”
“Là phụ hoàng đã nhường nhi thần.”
“Nào, chúng ta chơi một ván nữa.”
Sau khi xếp xong cờ, Đường Thiên Hàn nói: “Phụ hoàng hãy bắt đầu trước.”
Bên cạnh bàn cờ là hai tách trà Long Tỉnh đã nguội.
Mạnh công công sớm đã chú ý đến chi tiết này, sai cung nữ rót tách trà mới cho hoàng đế và Đường Thiên Hàn.
Trong lúc chờ hoàng đế đi nước cờ tiếp theo, Đường Thiên Hàn nâng chén trà nhấm nháp một ngụm.
“Trà hôm nay ngọt đậm hơn bình thường nhưng lại không có vị bùi vốn có của Long Tỉnh, là do tỉ lệ nước không đúng.”
Cung nữ kia còn chưa kịp đi khỏi liền quỳ xuống tạ tội.
Đường Thiên Hàn chỉ cười cười xua tay:
“Được rồi, không nghiêm trọng đến vậy.
Lần sau ngươi hãy chú ý một chút.
Lui xuống đi.”
Cung nữ vội vàng hành lễ rồi lui ra ngoài.
Hoàng đế đi một nước cờ, lại đến Đường Thiên Hàn đi một nước cờ tiếp theo.
Một ván cờ diễn ra vô cùng im lặng cho đến một lúc lâu sau, hoàng đế mới lên tiếng:
“Thái tử, con đã đến tuổi thành gia lập thất, nên có một Thái tử phi để giúp con quản lý Đông Cung.
Mấy ngày trước hoàng hậu cũng đã đề cập với trẫm chuyện này rồi.
Dù sao hôn sự của con cũng là chuyện rất hệ trọng, ảnh hưởng đến cả Thiên Ninh, nhưng trẫm vẫn muốn nghe từ phía con nữa.
Nếu con có để ý đến cô nương nào, cứ nói với trẫm.”
Đường Thiên Hàn không đáp, chỉ thoáng cười nhẹ, ánh mắt vẫn luôn đặt trên bàn cờ không rời.
Ngưng một lúc, hoàng đế mới tiếp tục: “Hoàng hậu luôn rất coi trọng nữ nhi của Diệp thừa tướng, hai đứa lại quen biết từ nhỏ.
Theo trẫm thấy, người này làm Thái tử phi của con là không ai phù hợp hơn, chỉ là ý con thế nào mà thôi.”
Thời trẻ hoàng đế khi còn chưa đăng cơ cũng có mối tình khắc cốt ghi tâm với một nữ nhân, nhưng lại không thể có được hạnh phúc trọn vẹn cùng người mình yêu.
Vậy nên, bản thân hoàng đế không muốn nhi tử của mình cũng giống bản thân ngày trước.
Đường Thiên Hàn tay cầm quân cờ hơi ngừng lại một chút, hắn nghĩ nghĩ rồi đặt quân cờ xuống, rời khỏi ghế cúi đầu quỳ xuống.
“Phụ hoàng, nhi thần quả thực đã có người trong lòng.
Nhưng nhi thần thân là Thái tử, hôn sự liên quan đến cả quốc gia nên vẫn đang phân vân, không dám đặt tư tình lên trước.”
Hoàng đế cười nói: “Rốt cuộc là nữ nhi nhà nào, con cứ nói ra.”
……………...
Sinh thần tuổi mười tám của đại tiểu thư Cảnh gia được tổ chức rất linh đình, khắp phủ được trang hoàng vô cùng lộng lẫy, cả phủ được bao trùm bởi sắc màu rực rỡ và hương thơm của rất nhiều loài hoa khác nhau.
Cảnh Như Đình từ trong khuê phòng đã cảm nhận được hương hoa nồng nàn không khỏi phấn khích chạy ra sân.
Trong sân Cảnh phủ đã kín người, đều là tiểu thư khuê các, ai nấy cũng xinh đẹp rạng ngời, cười nói duyên dáng.
Nhị tỷ nàng nghe được náo nhiệt bên ngoài cũng bước ra xem thú vui.
Hôm nay Cảnh Lam Linh chỉ diện một bộ khúc cư màu lam nhạt hết sức đơn giản, trên đầu cũng không có quá nhiều trâm cài, tư trang cầu kỳ.
Dẫu sao, Cảnh Lam Linh và đại tỷ xưa nay bất hòa, đại tỷ cậy vào thân phận đích trưởng nữ mà chèn ép nàng ta, yến hội lần này vẫn là không nên gây sự chú ý.
Cảnh Lam Linh đi cùng Cảnh Như Đình ra đến trước cửa lớn, vừa hay gặp được Hoắc Noãn Bách.
Cảnh Như Đình cười tươi:
“Noãn