Sau khi đưa người đến y quán Khả Tịnh, Tề Thiên Khả đã thoa thuốc và băng bó vết thương cẩn thận cho nữ tử.
Hắn còn không quên dặn dò:
“Vết thương trên tay cô nương khá sâu đấy, tạm thời mấy ngày nữa cô nương không được để chạm nước, cũng không được làm việc gì nặng nhọc.
Lát nữa ta sẽ cho người một lọ thuốc, cô nương chỉ cần thoa mỗi ngày, vừa nhanh khỏi cũng không để lại sẹo nữa.”
“Đa tạ đại phu.”
Tề Thiên Khả đi khỏi, trong gian phòng chỉ còn lại nữ tử kia cùng tỷ muội Cảnh Như Đình và Hoắc Noãn Bách.
Cảnh Như Đình giúp nữ tử vuốt gọn gàng mái tóc ra phía sau, nói: “Không ngờ tới ta sẽ gặp lại Lý cô nương trong hoàn cảnh này.”
Lý Sở Lộ nhìn nàng rồi lại hướng mắt lên Hoắc Noãn Bách, giọng đầy cảm kích: “Ta còn phải đa tạ hai người đã cứu giúp ta không chỉ một lần.
Hai người giúp đỡ ta nhiều như vậy, thực không biết nên báo đáp như thế nào.”
Hoắc Noãn Bách nhìn dáng vẻ tội nghiệp của Lý Sở Lộ, nhàn nhạt nói: “Báo đáp gì chứ? Chúng ta cũng chỉ là không nỡ lòng thấy người khác bị bắt nạt nên mới ra tay tương trợ mà thôi.”
Cảnh Như Đình đồng tình: “Huynh ấy nói đúng đó.
Cô nương không cần phải quá để ý đến chuyện này đâu.
Mặc dù ta khi nãy có bảo với đại tỷ tha cho cô nương, nhưng với tính cách của tỷ ấy nhất định sẽ không dễ dàng cho qua như vậy, tạm thời cô nương hãy ở lại y quán này vài ngày trước, còn quầy hoa của cô nương ta và Noãn Bách ca ca sẽ lo liệu.”
Lý Sở Lộ khẽ liếc mắt nhìn Hoắc Noãn Bách, mỉm cười e lệ: “Đa tạ.”
Cảnh Như Đình nhìn bộ y phục dính đầy bùn đất của Lý Sở Lộ, nói: “Y phục của cô nương cũng đã dơ rồi, để ta đi lấy cho cô nương một bộ mới.
Cô nương hãy ngồi đợi ở đây.” lại nhìn sang Hoắc Noãn Bách, “Chúng ta đi thôi.”
………......
Kinh thành quả là chốn phồn hoa, ban ngày tấp nập người qua lại, thương nhân buôn bán nhộn nhịp khắp ngõ phố, ban đêm lại rực rỡ ánh đèn khiến người ta không thể rời mắt.
Người từ nơi khác đến không nỡ rời đi, người từ khi sinh ra đã ở trong kinh thành cũng muốn một đời nhốt mình ở nơi này.
Cảnh Như Đình là thiên kim Cảnh gia, từ nhỏ đến lớn sống trong nhung lụa, trong sự náo nhiệt của chốn kinh đô, quả thực khiến người khác phải ngưỡng mộ vô cùng.
Hôm nay lại là một ngày cùng đi dạo phố của nàng và nhị tỷ.
Đi qua một con phố lớn, nàng đột nhiên dừng lại trước một cửa tiệm khá đông khách, chủ yếu là nữ tử.
“A tỷ, là Duy phẩm các đó.
Chúng ta mau vào trong xem thử đi.”
Duy phẩm các, đứng đầu về vải vóc nữ trang, không chỉ có phục trang của Thiên Ninh mà còn tụ hội các mỹ phẩm, tư trang của từ rất nhiều nơi khác.
Tại nơi này, nữ tử có thể bước vào ở cả một ngày cũng không có ý định rời đi.
Vừa thấy có khách, các chủ hai mắt sáng ngời đon đả chào đón: “Nhị vị cô nương đến Duy phẩm các của chúng ta là muốn tìm gì? Ở đây chúng ta có đủ loại tư trang và y phục với rất nhiều kiểu dáng khác nhau.”
Cảnh Lam Linh cười dịu dàng: “Bọn ta muốn đi tham quan một vòng trước.”
“Hai vị cứ thong thả tham quan, nếu cần tìm món gì cứ gọi ta.”
Gian bên ngoài có rất nhiều nữ trang đẹp, nhưng đều là kiểu dáng đơn giản kém thu hút, giá thành cũng không cao nên được đại đa số nữ tử ưa thích.
Cảnh Như Đình lướt qua gian ngoài đi thẳng vào gian hàng bên trong.
Các mặt hàng được bày bán ở đây được xếp riêng biệt trong từng hộp nhỏ đặt trên quầy, được bảo quản hết sức cẩn thận.
Nàng bước đi chậm rãi ngắm nghía mấy hạng khuyên được cất giữ trong chiếc hộp nhỏ, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở một chiếc vòng được kết thành từ dạ minh châu.
Từng viên minh châu rất tròn