Tất cả đều hướng đến Đường Thiên Hân khom mình hành lễ, hắn cười nói: “Không cần đa lễ, mọi người mau ngồi xuống.
Yến tiệc sinh thần của bổn vương, cứ coi như là người trong nhà đến tham dự.”
Ánh mắt hắn là dần dần hướng về phía tiểu nữ tử áo hồng đang ngồi ở phía xa, nàng dường như cũng cảm nhận được có người đang nhìn mình liền ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Khuôn mặt nam nhân anh tuấn lạ lẫm, nàng chưa từng gặp bao giờ nhưng lại cho nàng một chút cảm giác rất thân thuộc.
Có lẽ bởi hắn chính là nhi tử của cô mẫu nên nàng mới cảm thấy quen thuộc như vậy.
Khi nàng còn nhỏ, cô mẫu vẫn chưa rời khỏi kinh thành, hơn nữa còn đang được hoàng đế vô cùng sủng ái, thường xuyên cho xuất cung về thăm nhà.
Cô mẫu rất yêu thương nàng, mỗi lần về đều ban không ít gấm vóc lụa là, còn thường hay dẫn nàng đi mua kẹo hồ lô trên phố.
Tiếc là sau đó cô mẫu đã xuất cung ở ẩn, nàng từ đó đến nay chưa từng gặp lại.
“Muội chính là Cảnh Như Đình?”
Nàng thận trọng đáp lại: “Chính là tiểu nữ.”
Đường Thiên Hân cười lớn: “Đừng xa cách như vậy chứ.
Muội là biểu muội của bổn vương mà.”
Cả ba nữ nhi Cảnh gia đều là biểu muội của Đường Thiên Hân, nhưng hắn lại chỉ nhắc đến mình nàng, khiến cho những người khác đều không khỏi tò mò.
Người trong kinh thành đều biết đại tiểu thư Cảnh gia ngang ngược hống hách, nhị tiểu thư tính cách ôn hòa hơn lại hiểu chuyện, đoan trang dịu dàng, tiếc rằng nữ tử như thế lại mang trên mình thân phận thứ nữ.
Chỉ có nàng, đích nữ tôn quý, hồn nhiên hoạt bát khiến người khác đều phải yêu quý.
Không khi trong cung thực sự rất ngột ngạt, người cười kẻ nói ai nấy nhìn ra đều toàn bộ mặt giả dối, Cảnh Như Đình có chút chán ghét.
Với tính cách của nàng, đương nhiên không thể chịu được việc ngồi yên suốt mấy canh giờ, bèn viện một lý do rồi ra ngoài đi dạo.
Nàng đi men theo một hành lang nhỏ đi mãi đi mãi, cuối cùng lại lạc đường.
Đi hết mấy vòng cũng chẳng tìm thấy đường quay về, quanh đây lại rất hẻo lánh, nàng bắt đầu cảm thấy lo sợ.
Trước khi đến đây, mẫu thân đã căn dặn nàng rất kĩ càng, nàng không được phép đi lung tung, kẻo gặp họa.
Lạc vào nội cung, không tìm thấy đường ra là một chuyện, nếu để ai bắt gặp nàng có mặt ở đây, khẳng định là cái mạng nhỏ này sẽ không giữ được lành lặn.
Chợt phía trước cách nàng không xa vang vọng lại âm thanh của con người.
Nàng giật mình, nhanh chóng nấp vào một góc tường lắng nghe.
“Thái tử điện hạ, mọi sự đều đang diễn ra theo đúng ý người.
Chờ qua vài ngày nữa, ý chỉ của bệ hạ nhất định sẽ ban xuống.”
“Ngươi làm tốt lắm.
Vẫn là ngươi luôn thay bản cung sắp xếp ổn thỏa mọi việc.”
Đường Thiên Hàn đứng quay lưng lại so với hướng nhìn của Cảnh Như Đình, làm nàng không thể nhìn rõ được mặt hắn.
“Thuộc hạ cũng chỉ là tuân mệnh hành sự theo chỉ thị của người.
Phải rồi, Dực Vương đang ở đại điện tổ chức yến tiệc mừng sinh thần, người có tham dự không?”
“Hôm nay là sinh thần của Đường Thiên Hân? Có tham gia vãn yến hay không bản vương chưa tính đến, nhưng sinh thần của tứ đệ sao có thể thiếu lễ vật của bản cung.
Ngươi mau sai người mang một thanh bảo kiếm nạm ngọc đến, nói là quà mừng sinh thần của bản cung,