“Lát nữa về Cảnh gia nàng cứ như lúc trước là được, không cần phải quá mức chú trọng lễ tiết đâu.”
Đường Thiên Hàn biết rõ Cảnh Như Đình sẽ vì sự có mặt của hắn mà thực hiện từng nghi lễ khi trở về nên quyết định nói trước với nàng để đến khi về Cảnh gia nàng có thể thoải mái với người nhà.
Ba ngày sau đại hôn là lễ lại mặt, Cảnh Như Đình có thể trở về nhà thăm gia đình.
Bởi vì cực kỳ trông ngóng đến lúc được về Cảnh gia, từ tờ mờ sáng nàng đã thức dậy chọn một bộ cẩm y chỉnh tề, chải tóc gọn gàng để trông xinh đẹp nhất khi gặp lại phụ thân và mẫu thân.
Ở trong cỗ xe ngựa, Cảnh Như Đình vô cùng căng thẳng, nàng ngồi im một chỗ không dám nhúc nhích, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Nguyên do là Đường Thiên Hàn ngồi cùng xe ngựa với nàng, thậm chí là đang đường đường chính chính an vị ở ngay cạnh nàng.
Cảnh Như Đình lén liếc mắt sang nhìn người bên cạnh, Đường Thiên Hàn rất an
tĩnh, khí chất từ hắn hôm nay lại phá lệ ấm áp lạ thường, không có lấy một tầng lạnh lẽo thường ngày.
Mới thành thân không lâu, Cảnh Như Đình vẫn chưa quen được cảm giác có nam nhân ngồi chung xe với mình, lồng ngực cứ đánh trống liên hồi không yên.
Lại nhớ đến lúc sáng nàng cùng hắn nói chuyện ở chính điện, làm nàng càng cảm thấy bối rối.
Nàng thức dậy là vào giờ Mão, theo Cầm Nhi nói thì Đường Thiên Hàn trước đây giờ này cũng đã dậy rồi nên nàng định tự mình đến chính điện tìm hắn.
Đỗ Phùng đứng canh bên ngoài vừa thấy nàng từ xa lập tức hành lễ.
Nàng hỏi:
“Điện hạ đã dậy chưa?”
“Hồi bẩm Thái tử phi, điện hạ từ sớm đã thức dậy đi ra ngoài rồi.
Điện hạ có dặn nếu Thái tử phi đến tìm thì hãy vào trong phòng chờ điện hạ.”
Nàng khẽ gật đầu, “Ta biết rồi.”
Cảnh Như Đình đi từng bước chậm rãi cẩn thận nhìn một lượt không gian trong phòng.
Phòng của Đường Thiên Hàn rộng hơn phòng nàng, nhưng lại khá vắng vẻ.
Cả gian phòng chỉ có một chiếc giường lớn bên phải và bộ bàn trà nhỏ ở hướng đối diện.
Bao trùm cả gian phòng là sự lạnh lẽo khiến người ta muốn chùn bước.
Quả là chỉ vừa bước vào liền biết được chủ nhân là ai.
Bước đến trước bàn trà, nàng bị một chiếc nghiên mực trên bàn thu hút.
Không chỉ được điêu khắc tinh xảo, từng đường vân trên chiếc nghiên cũng như sắc đỏ tím than cũng rất độc đáo, chắc hẳn là được làm từ hắc diện thạch quý hiếm.
Chợt có tiếng “kẽo kẹt từ cửa gỗ vang lên phá tan bầu không khí tĩnh lặng.
Cảnh Như Đình theo phản xạ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Đường Thiên Hàn đang đứng nhìn chằm chằm nàng, hai tay chắp sau lưng.
Hắn nhếch miệng cười, “Nàng thích sao?”
Cảnh Như Đình bị khí thế của hắn trấn áp, nhất thời không nghe ra hắn vừa nói gì, giật mình “Hả?” một tiếng lớn.
Hắn điềm tĩnh lặp lại câu hỏi vừa nãy: “Nàng thích cái nghiên mực đó sao? Nếu thích thì ta tặng nàng.”
Nàng vội xua tay, lắc đầu nói: “Không cần đâu, thiếp thường ngày cũng không viết lách gì, không cần dùng đến nghiên mực.
Điện hạ sớm tối bộn bề