“Điện hạ, mời điện hạ vào trong cùng thần trò chuyện trong lúc chờ bữa tối.” Cảnh tướng quân cung kính nói.
Đường Thiên Hàn ôn tồn đáp lại: “Nhạc phụ khách khí quá, chúng ta vào trong thôi.”, lại quay sang nói nhỏ với Cảnh Như Đình, “Nàng muốn thì cứ đến hậu viện với người nhà cho thoải mái.”
Mới thành thân được mấy ngày, Đường Thiên Hàn đối với nàng vô cùng dịu dàng, còn chu đáo suy nghĩ cho nàng không ít.
Nàng đối với phu quân mới quen biết không lâu này, vẫn là cảm thấy có chút ngại ngùng không biết nên hành xử thế nào, chỉ có thể nghe theo lời hắn.
Về đến gian phòng của mình trước khi xuất giá, Cảnh Như Đình mới cảm nhận được sự thoải mái tự do, không có những lễ nghi phức tạp, không cần sợ rằng bản thân sơ suất gây ra điều gì không đúng sẽ làm liên lụy cả gia tộc.
“Đình Nhi!”
Tiếng gọi của mẫu thân bất ngờ vang lên đánh thức nữ tử đang nằm trên giường yên giấc.
Cảnh Như Đình nhanh chóng ngồi dậy, chỉ thấy mẫu thân từ bao giờ đã vào phòng, ngồi ở mép giường nhìn nàng chăm chú.
“Mẫu thân tìm con có chuyện gì sao?”
Cảnh phu nhân nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng, thanh âm êm ái: “Mấy ngày qua con sống ở Đông Cung thế nào? Có tốt không?”
Nàng mỉm cười đáp: “Mẫu thân yên tâm.
Con sống ở đó rất tốt, điện hạ cũng đối với con rất ân cần.”
“Vậy thì tốt.
Trong cung thâm sâu khó lường, con nhớ là phải cẩn thận, không được hành động theo cảm tính.”
“Con đã nhớ rồi.
Câu này mẫu thân nói rất nhiều, con có thể quên được sao?” Nàng vừa nói vừa đưa tay vỗ vỗ lưng xoa dịu nỗi lo của mẫu thân.
Bữa tối, toàn bộ người của Cảnh gia đều có mặt đầy đủ ở đại sảnh cùng dùng bữa với phu thê Thái tử.
Vốn là ngày lại mặt nàng về nhà mẹ đẻ, không nên bàn đến chuyện chính sự.
Nhìn lại trong đại sảnh nhiều nam nhân như vậy, từ phụ thân đến các ca ca của nàng đều có chức vụ nhất định trên triều, vẫn là khó tránh được việc nhắc đến những vấn đề liên quan đến chính trị.
Đám nữ nhân các nàng rốt cuộc cũng chỉ yên lặng ngồi ăn uống, dùng bữa xong thì cáo lui trước, để lại nam nhân cùng nhau uống rượu nói chuyện trên triều.
Mà phụ thân nàng rất cẩn trọng, cho dù là cùng Đường Thiên Hàn nói đến chính sự thì chỉ nói một cách có chừng mực, không bao giờ bộc lộ suy nghĩ cá nhân ra bên ngoài.
Tiếp Thái tử đến ly rượu thứ ba, Cảnh tưởng quân mới đứng trên vai trò của một người cha, xuống giọng nhờ cậy:
“Điện hạ, thần nói lời này tuy hơi quá một chút, nhưng Thái tử phi nói gì cũng vẫn là nữ nhi của thần, thần chỉ mong nó có thể sống vui vẻ bình an cả một đời.
Bây giờ nó được gả vào Đông Cung, thần thân là phụ thân nhất định sẽ vì con mà làm hết chức trách của một người cha, thần cũng hy vọng điện hạ sẽ đối xử tốt với nữ nhi của thần.”
Mà ý tứ của câu này chính là, nếu điện hạ đối xử tốt với Cảnh Như Đình, thì phụ thân nàng cũng sẽ dốc sức vì hắn trên triều.
Đường Thiên hàn vừa nghe liền hiểu được thâm ý, nâng ly đáp lễ: “Lời của nhạc phụ con đã hiểu, con xin hứa sẽ yêu thương chăm sóc nàng thay nhạc phụ, thậm chí là nhiều hơn nữa.”
“Có lời này của điện hạ, thần coi như đã yên tâm.”
Bên trong điện lúc này