Cỗ xe ngựa chậm rãi lăn bánh trên đường rồi dừng hẳn trước Vị Hương Lầu.
Hạ Nhi chồm người ra khỏi cửa sổ, ánh mắt háo hức nhìn quán ăn xa hoa trước mặt, lầu cao năm gác, thực khách ra ra vào vào, người nào cũng ăn vận thật cao quý.
Nàng hoài nghi nhìn sang Thiên Nương.
Nhị tiểu thư trước nay rất ít khi ra ngoài, nàng cũng chưa từng nghe người khác nói tiểu thư thường hay lui tới những nơi “đắt tiền” như này.
“Đi, chúng ta đi ăn một bữa lớn.”
Nàng hào sảng nói kèm theo nụ cười tươi tắn, sau đó lập tức xuống xe đi vào trong.
Trước ánh mắt ngạc nhiên của Hạ Nhi, nàng trực tiếp gọi hết mấy món nổi tiếng nhất của quán ra, rồi theo sau tiểu nhị tìm một chỗ yên tĩnh gần cửa sổ để ngồi.
“Tiểu thư, người gọi nhiều như vậy liệu có ăn hết không?”
Trong nhận thức của Hạ Nhi, Nhị tiểu thư trái ngược hoàn toàn với Tam tiểu thư hoạt bát và hiếu động, nàng ấy có vẻ trầm tính, ít khi ra ngoài, mỗi bữa cũng ăn không nhiều, hầu như chưa ăn hết bát đã lặng lẽ về phòng.
Vậy mà hôm nay, tiểu thư không chỉ trực tiếp đến Vị Hương Lầu mà còn sảng khoái gọi rất nhiều đồ ăn.
Là do tâm trạng của nàng ấy đang tốt sao?
Tiểu nô tỳ nào biết, Thiên Nương ăn không hết bát cơm là vì chỉ cần nhìn mặt của đôi vợ chồng kia thì nàng cũng đủ no rồi.
Lâu dần bao tử cũng nhỏ lại, theo thói quen mà ăn ít đi một chút, nhưng nàng cũng không kén ăn nha.
Mắt thấy tiểu nhị mắt đầu dọn món, từng đ ĩa từng đ ĩa được lần lượt đặt lên bàn.
Trang trí ngon mắt, hương thơm theo hơi nóng vờn quanh mũi, trêu đùa thị giác, đánh thức khứu giác của thực khách.
Hạ Nhi đứng cạnh nàng, lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt.
Nàng sai rồi! Mấy món này nhìn thôi cũng thấy thèm rỏ dãi, thơm ngon đến chừng này thì làm gì có chuyện ăn không hết chứ!
Còn Thiên Nương lại chẳng nghĩ được sâu xa như vậy, nàng chỉ nhân lúc Phí Vân Đình và Lộ Kiều mắt nhắm mắt mở làm lơ nàng, toàn tâm toàn ý coi sóc hôn lễ mà đánh chén một bữa, trải nghiệm thử cảm giác vung tiền như ném rác, cũng xem như là tập thích ứng trước, tiện bề sau này “quán xuyến” kho bạc của Lục gia.
Hơn nữa, nàng phải tìm kiếm sự an ủi từ mỹ thực để bù đắp cho tâm hồn bị tổn thương khi nãy.
“Hạ Nhi, ngươi bảo tiểu nhị dọn thêm một bàn, ngươi cùng phu xe cũng ăn chút gì đó đi.”
“Như vậy không được đâu tiểu thư, chúng nô tỳ thân phận thấp kém, sao có thể ăn thức ăn của người được.”
“Cũng không phải ta trả tiền, các ngươi cứ tự nhiên đi.
Đợi ta ăn xong chắc cũng đến giữa trưa, đề phòng các ngươi đói lả ruột, không ai hộ tống ta về, vẫn nên ăn chút gì đó thì hơn.”
Hạ Nhi cũng không từ chối nữa, hai mắt sáng rực nhìn nàng: “Dạ, tiểu thư.”
Nàng ấy cùng phu xe ngồi cách nàng một khoảng, rất nhanh đã hòa chung với bầu không khí ăn uống vui vẻ của quán, trò chuyện vui vẻ, cười tít cả mắt.
Thiên Nương nhìn bàn thức ăn đã vơi đi một nửa, lại đưa mắt nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
Có vẻ những thứ đắt giá đôi khi cũng không phải quá tốt, giống như mấy món này vậy, rất đắt nhưng cũng chẳng có gì đặc biệt, ăn nhiều lần rồi cũng ngán.
Nó được người người ưa thích một phần cũng chỉ vị bọn họ muốn thể hiện bản thân mình.
Bộ y phục họ mặc, món ngon họ ăn, chiếc xe ngựa họ dùng và cả ngôi nhà mà họ đang ở,...!tất cả phản ánh con người của họ.
Dù đó chỉ là một phần ít ỏi và thậm chí diện mạo đoan chính, cao quý đó đều là giả tạo và sai sự thật.
Ài… những chuyện đó liên quan gì đến nàng chứ, nàng chỉ muốn một cuộc sống bình thường, ngày ngày nằm dưới bóng cây lười biếng mà thôi.
Thiên Nương cho thức ăn vào miệng, cảm nhận hương vị đậm đà, cùng cảm giác mềm ngọt của thịt sâm cầm* trong khoang miệng, dù vậy hậu vị đăng đắng đọng lại nơi cuống lưỡi nhạy cảm cũng rất rõ.
Thiên Nương có thể ăn được cả chua, cay, mặn, ngọt, ngoại trừ vị đắng.
Nhưng ở mức độ nhè nhẹ để k1ch thích vị giác thì vẫn có thể tạm chấp nhận được.
Trong lúc nàng đang chuyên tâm đánh giá những món tủ của đầu bếp nơi này, thì bóng người vừa lạ vừa quen lặng lẽ đến gần: “Phí tiểu thư, đã lâu không gặp.”
Một nam tử trẻ tuổi đột nhiên đứng trước mặt nàng, lên tiếng chào hỏi.
Y mặc bộ y phục trắng, tà áo thêu phù vân màu xanh thiên thanh kết hợp với sắc lam ánh tím, trên tay cầm một cây quạt giấy có đề mấy câu thơ bằng chữ cổ.
Y mỉm cười ôn nhu nhìn nàng, dáng vẻ chững chạc hơn mấy tháng trước rất nhiều, cả người toát lên vẻ tri thức, điềm tỉnh và trưởng thành.
Thiên Nương nuốt vội miếng thịt nai trong miệng, híp mắt nhìn y tạo một nụ cười giả: “Phó công tử, lâu quá không gặp.”
Rõ ràng y là Phó Cảnh Minh, một thiếu niên tỏa sáng nhiều năng lượng, người có thể đặt liên tục "một ngàn lẻ một" câu hỏi cho nàng, nhưng dáng vẻ hôm nay của y khiến nàng cảm thấy vô cùng xa lạ.
Trong ánh mắt, có gì đó đã thay đổi.
“Thật trùng hợp, vậy mà có thể gặp nàng ở đây.”
“Ừ nhỉ, trùng hợp thật.”
“Nàng ngồi một mình à? Ta có thể ngồi cùng không? Nghe nói có người ăn cùng sẽ càng ngon miệng hơn.”
“A… cái này…” Thiên Nương muốn dùng cớ sắp ăn xong để từ chối nhưng nhìn thức ăn vẫn còn nhiều, nàng lại không nỡ rời đi: “Cũng không phải không được, chỉ là ta sắp thành thân, nên ngồi cùng công tử có chút không ổn lắm.”
“Nàng cứ xem ta như bằng hữu lâu ngày gặp lại là được mà, đừng câu nệ.” Ngẫm một chút, y nói với vẻ mặt buồn buồn: “Nhưng quả thực không thích hợp lắm, ta có thể hẹn nàng khi khác uống trà, trò chuyện không?”
Nàng thực sự không biết bọn