“Tiểu thư, mời đi lối này.”
Từ sáng sớm, tỷ muội Phí gia đã chuẩn bị tươm tất để tiến cung, phục sức cũng được chọn lựa kỹ lưỡng hơn thường ngày, trang điểm nhẹ nhàn tỉ mỉ, đảm bảo tươi tắn, chỉnh chu.
Xe ngựa lộc lộc tiến vào cổng ngoài rồi dừng lại ở bức tường thứ hai của cấm thành.
Một cung nhân kính cẩn tiến lên hỏi thăm danh tính của người trong xe rồi mời các nàng theo mình vào cung.
Cung Ngọc Vạn nằm ở phía nam, từ ngoài vào phải đi một đoạn khá xa, vòng qua một vài cung tẩm khác thì mới đến được.
Từ bên ngoài nhìn vào, nàng đã trông thấy cây ngô đồng rất cao đang độ nở hoa đẹp, những chùm hoa như rặng mây hồng bồng bềnh bị vướng lại trên mái ngói, mãi chẳng thể bay lên được.
Đến trước cửa lớn cung điện, lại có một cung nữ khác dẫn các nàng vào trong.
Bên trong chính sảnh, người đã đến khá đông.
Thiên Nương nhìn quanh một vòng, cẩn thận nhớ lại từng khuôn mặt ở đây.
Hầu hết giai nhân con nhà quyền quý trong kinh đều được mời đến cả.
Hiển nhiên, duy chỉ có Phí gia là được mời những hai người: một đích, một thứ.
Chẳng mấy chốc, Phí Bảo Nhiên đã hòa chung không khí với bọn họ, cười nói thân thiết vô cùng vui vẻ, vốn dĩ nàng rất giỏi giao tiếp, các mối giao hảo cũng rất tốt nên chẳng có gì lạ.
Mà Thiên Nương lại “vinh hạnh” là thứ nữ duy nhất được mời đến, nàng không muốn góp vui cùng bọn họ, một lòng cầu mong họ quên luôn sự tồn tại của mình cũng được.
Nàng chỉ đến ăn một bữa, xem ca vũ rồi về thôi, không nhất thiết phải chú ý đến nàng đâu.
Vừa thầm nhủ xong thì một giọng oanh yến liền vang lên, ý tứ không mấy tốt đẹp: “Thật không ngờ lại được gặp Phí gia Nhị tiểu thư ở đây.
Ta còn tưởng chỉ có mấy tỷ muội bọn ta mới nhận được thiếp mời cơ đấy.”
Chắc hẳn nàng ta đã quên lời nàng cảnh cáo vào mấy tháng trước ở lễ thành niên của Bảo Nhiên rồi.
Ngụy Linh Linh vừa nói xong thì mấy vị tiểu thư kia liền đổ dồn ánh mắt về phía nàng.
Tay nàng đang cầm ly trà hoa cúc chuẩn bị đưa lên miệng không tự nhiên mà hạ xuống.
Tai nghe xung quanh vang lên tiếng xì xầm to nhỏ.
Không phải vị tiểu thư nào cũng biết phép lịch sự, bọn họ tự kiêu vì bản thân là do con chính thất sinh ra, lại được tiêm nhiễm những quan điểm cổ hũ về tôn ti đích thứ từ bé, nên sinh lòng khinh thường và chán ghét những huynh đệ tỷ muội cùng cha khác mẹ với mình.
Lúc nào cũng cảm thấy bản thân cao quý, còn người khác thì mãi thấp hèn và luôn dùng những cách thức bẩn thỉu để cướp lấy mọi thứ của họ.
“Nhị tiểu thư Phí gia? Sao nàng ta lại ở đây?”
“Lữ Linh công chúa có ý gì vậy? Khinh thường chúng ta nên mới mời thêm một cái thứ nữ đến sao?”
“Phí Bảo Nhiên cũng được mời, nàng ta không thấy tức giận khì nhị tỷ mình cùng mình đến đây à?”
Trước những lời ác ý đó, Phí Bảo Nhiên không hề chú ý hình tượng trực tiếp đưa tay ngoáy ngoáy tai, mắt cười như vầng trăng non: “Mọi người có chuyện gì mà rôm rả thế? Phải nói lớn lên thì tỷ muội bọn ta mới góp thêm chút chuyện được chứ.”
Nhờ vậy mà bọn họ cũng không nói thêm gì nữa, chỉ dám dùng ánh mắt để dò xét các nàng.
Thiên Nương lại cảm thấy trong lòng lâng lâng vui vẻ, không ngừng cảm thán tiểu muội của mình ngầu quá, đáng yêu quá!
Ngụy tiểu thư thấy không thể đả động lòng kiêu ngạo của đám đích nữ để bọn họ thay mình khiến nàng mất mặt thì cũng không có biểu tình gì nhiều, vẻ mặt chỉ giảm đi mấy phần hòa nhã.
Tiểu công công vốn túc trực ngoài cửa điện, đột nhiên lên tiếng thông báo: “Công chúa giá đáo”.
m giọng thánh thót vang vọng, át đi tất cả tiếng nói cười bên trong.
Không khí trở nên yên lặng, một lượt nữ tử quần là áo lụa, xinh đẹp, đoan trang thi nhau hành lễ.
Động tác mười người như một, đều tăm tắp.
Chỉ thấy từ ngoài cửa, hướng ngược sáng, một dáng hình thon thả trong bộ y phục dài chấm gót, dáng đi khoan thai chậm rãi tiến vào trong điện, sau lưng còn có một nhóm cung nữ theo hầu.
“Được rồi, đều là người quen cả, mau đứng lên đi.”
Phùng Tuyết nhẹ giọng nói.
Ngữ điệu hoàn toàn không có chút xa cách, khiến người nghe dễ sinh thiện cảm, cảm thấy thoải mái.
Bước chân thanh thoát, đi qua trước mặt các nàng, trên người mang theo hương hoa nhàn nhạt.
Thiên Nương nhìn người đang ngồi ở vị trí trung tâm, khẽ nheo mắt.
Nàng ấy thực sự quá chói mắt, chính là “chói mắt” đúng theo nghĩa đen.
Trên mái tóc đen huyền của nàng là một bộ trâm vàng, nạm thạch anh màu hổ phách nhạt.
Ánh hoàng kim lấp lánh dưới ánh sáng, chưa kể đến bộ trang phục mang màu sắc đặc trưng của hoàng thất với tơ vàng óng ánh.
Phùng Tuyết khác hẳn với tưởng tượng của Thiên Nương về một vị công chúa được vua cha sủng ái, chiều chuộng muôn phần.
Nàng không kiêu ngạo, cũng không châm chọc hay soi mói ai.
Từ đầu đến cuối, nàng ấy đều cười nói và giữ lễ độ với tất cả mọi người, không nói thừa câu nào cũng chẳng có hành động gì quá quắc.
Không rõ vì sao tuy