Ngồi tầm một canh giờ thì tiệc cũng tan, Thiên Nương chép miệng cảm thấy thật nhạt nhẽo.
Người trong cung đúng là rảnh rỗi, không có việc gì làm lại tiêu ít bạc, mở tiệc này nọ rồi lại mời một nhóm người đến nói chuyện phiếm.
Người đã vãn cả nhưng nàng không về ngay mà lưu lại Ngọc Vạn cung một lúc lâu, Phí Bảo Nhiên ngồi trong xe ngựa chờ nàng dài cả cổ.
Khi người trở về, vẻ mặt lại có chút không vui, trông còn lạnh lùng, ảm đạm hơn cả ngày thường.
“Nhị tỷ, nàng ta giữ tỷ lại làm gì vậy?” Bảo Nhiên không nhịn được, hiếu kỳ hỏi.
Người ngồi cạnh nàng ánh mắt rầu rầu giống như có tâm sự, lắc nhẹ đầu: “Không có gì đâu, chỉ là hỏi thăm chút chuyện mà thôi.”
Mấy lời này của nàng chỉ có thể đem lừa bọn con nít mà thôi, từ trạng thái lo được lo mất của nàng cũng đủ để đoán biết nhất định lời mà vị kia nói chẳng tốt lành gì.
…
Trong sảnh chính rộng lớn chỉ còn mỗi Phùng Tuyết và Thiên Nương, những người khác đều đã rời đi, mang luôn không khí náo nhiệt ra về.
“Phí tiểu tư, bản cung có thể gọi ngươi là Thiên Nương không?” Vị công chúa ngồi trên cao cuối cùng cũng cởi bỏ lớp ngụy trang ôn nhu thân thiện của mình.
Hai từ “bổn cung” vang vọng trong điện như muốn nhắc nhở nàng về sự khác biệt giữa thân phận và địa vị của bọn họ.
“Công chúa cứ tự nhiên.” Trực giác của nàng lại réo dậy, xem ra vở kịch chính của hôm nay bây giờ mới chính thức bắt đầu.
“Vậy… Thiên Nương tiểu thư không trách bổn cung đoạt hôn của ngươi sao? Bổn cung cứ ngỡ hôm nay ngươi sẽ không đến.” Nàng nói với giọng ảo não, ánh mắt hiện lên tia áy náy cùng tự trách.
Nàng ngược lại bày ra vẻ dửng dưng: “Ta đương nhiên không trách người, càng không dám oán trách người.
Người là báu vật của Lữ quốc, ta chỉ là một nữ tử thấp hèn, sao dám tranh đoạt.
Huống hồ, người vẫn chưa đoạt được mà.”
Lời nói rõ ràng, rành mạch, giọng điệu tuy kính cẩn nhưng muôn phần tự tin của nàng khiến Phùng Tuyết không thể đánh giá thấp nữ tử trước mặt.
Mấy chữ “chưa đoạt được” mà nàng cố tình nhấn mạnh là có ý gì? Nàng không hoang mang, không lo sợ sao?
“Xưa nay phụ hoàng rất yêu chiều ta, chưa có thứ gì ta muốn mà không có cả.
Chẳng lẽ ngươi thực sự không phòng bị chút nào sao?”
“Thần nữ không cần phải hao tâm tổn sức lo lắng không đâu vì một chuyện đã chắc như đinh đóng cột như thế.
Nếu công chúa cứ cố chấp như vậy, kẻ chịu thiệt chỉ là người thôi.”
Vừa dứt lời, Phùng Tuyết đã bật cười.
Đây là lần đầu nàng thấy một kẻ ngu ngốc, ngạo mạn như Thiên Nương.
Nên nói nàng ấy không sợ cường quyền hay quá tin tưởng vào mấy cái hôn ước cùng những lời thề non hẹn biển của gã vô dụng kia đây.
“Công chúa, ép hành ép mỡ ai nỡ ép duyên.
Người là người thông tuệ, hãy suy nghĩ cẩn trọng.”
“Bây giờ ngươi lại đang khuyên ta sao? Ngươi nghĩ mình là ai mà có thể đả động đến ý muốn của ta?” Phúng Tuyết không vui, âm giọng vừa trầm vừa thấp bên trong lộ rõ ý khinh thường.
Nàng là công chúa cao quý, còn nữ tử kia chỉ là nhi nữ quan thần, hơn nữa còn không phải con dòng chính.
Một người như nàng ta đến cơ hội tiến cung còn chẳng có chứ đừng nói ở đây lớn tiếng khuyên nhũ nàng.
“Là thần nữ đã quá phận.” Thiên Nương rũ mi mắt, che đi cảm xúc phức tạp của mình.
Xem ra không phải ai cũng được thảnh thơi, kẻ nào cũng đeo vài ba cái mặt nạ, nhiều đến mức đôi khi thật giả lẫn lộn.
Như Lữ Linh công chúa đây, mới gặp một lần mà nàng đã diễn tròn cả hai vai, vừa làm một vị công chúa hiền hòa, dễ gần, vừa cho nàng thấy dáng vẻ kiêu ngạo, tùy hứng của mình.
Vẻ mặt của Phùng Tuyết hòa hoãn hơn, cuối cùng lại trở về với sự ôn nhu ban đầu, giọng điệu cũng mềm mỏng đi mấy phần: “Tiểu thư đừng trách ta nhiều lời, nhưng ai có mắt thì đều nhận thấy hai người các ngươi không phải một đôi tương xứng.
Ta không nói đến thân phận cách biệt, chỉ luận ngoại hình cũng thấy sự chênh lệch rất xa.
Ở bên cạnh một người tướng mạo phi phàm lại thích ăn chơi như Lục Phàm, ngươi nhất định sẽ cảm thấy mệt mỏi.
Nhất là khi hắn chẳng thể dứt khoát với mấy cái hoa đào của mình.”
Thiên Nương cười nhạt.
Nguyên một câu dài, nàng chỉ nghe đúng đoạn giá trị nhan sắc chênh lệch.
Được rồi, nàng tự biết mình không xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành, điên đảo nhân tâm nhưng mà không nhất thiết phải buông lời cay đắng như vậy chứ.
Mỗi người đều có một vẻ đẹp riêng mà, với cả cũng đâu có thước đo khách quan nào có thể đánh giá dung mạo của một người.
A— Tổn thương quá đi.
“Vậy người thì sao? Người không cảm thấy mệt mỏi với những tiểu tình nhân của hắn à?”
“Bổn cung