Rõ ràng Lãnh Nguyệt đang không tập chung, lúc trước gặp phải chuyện không thoải mái, cả thể xác lẫn tâm trí đều mệt.
Hạo Thiên trông sắc mặt đối phương không tốt liền hỏi:
"Huynh thấy khó chịu vì bị ta làm phiền à?"
Lãnh Nguyệt hơi nhíu mày:
"Chỉ là trong người luôn yếu kém, điện hạ đừng để ý".
Nhìn làn da hắn tái nhợt, dưới mi mắt là quầng thâm nhàn nhạt, Hạo Thiên không đành lòng đưa tay xoa xoa mi tâm của hắn, chạm vào nốt chu sa đỏ rực kia.
Lãnh Nguyệt theo bản năng lùi lại, tiếp xúc như vậy không hợp lẽ chút nào.
"Chúng ta không thân thiết đến vậy đâu", nốt chu sa này ngay cả sư phụ hắn cũng chưa từng chạm vào.
Hạo Thiên cũng mặc kệ, không chạm vào chỗ đó thì chạm vào chỗ khác, nghĩ vậy liền nắm lấy đôi bàn tay gầy gò của người kia.
Bỗng nhiên hơi biến sắc, tay hắn sao lại lạnh như vậy, trời còn chưa sang mùa đông mà cơ thể đã như thế, người này không chỉ lạnh giá vẻ bên ngoài mà cốt cách băng lãnh từ trong xương phát ra.
Hạo Thiên ủ ấm tay đối phương, lo lắng hỏi: "Huynh không khoẻ sao?", y không nói tới chữ bệnh, suy cho cùng không ai thích bị nói là một người bệnh.
Lãnh Nguyệt cảm giác nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay người kia truyền đến rất dễ chịu.
Dưới ánh đèn, ánh mắt Hạo Thiên vô cùng nhu hòa, dịu dàng tới mức Lãnh Nguyệt không dám nhìn vào đôi mắt hoa đào hơi cong lên cùng nụ cười câu nhân kia, để phá vỡ sự ngượng ngùng này hắn đành nói:
"Thân thể của ta từ nhỏ đã mang tính hàn, dù cho đã chăm sóc cẩn thận nhưng quanh năm vẫn lạnh như vậy.
Mùa đông có chút khổ sở nhưng lâu dần cũng thành quen, cũng không khó chịu như những năm trước".
Hạo Thiên nghĩ đến cảnh Lãnh Nguyệt phải sống khắc khổ tu hành, trong lòng hơi xót xa:
- Đừng nói như vậy.
Hạo Thiên tiếp nhận hộp gỗ Tiểu Lộc Tử bê tới, đặt trước mặt Lãnh Nguyệt:
"Đây là vật ta cất công tìm được, huynh xem có thích không?", y từ trước đến nay chưa từng hành xử cẩn thận như thế với ai bao giờ.
Lãnh Nguyệt sắc mặt không đổi:
"Người tu hành không ham mê vật chất".
Hạo Thiên chạnh lòng, hắn luôn đi ngược lại với ý nguyện của mình như vậy:
"Huynh đừng vội từ chối, ta nghĩ huynh sẽ thích vật này".
Lãnh Nguyệt cũng thẳng thắn nói:
"Ta vẫn luôn muốn nói rõ với người một chuyện, chúng ta không thể tiếp tục giao du như vậy".
Hạo Thiên vẫn kiên trì:
"Huynh nhìn cũng không nhìn một cái đã vội chối từ, huynh có ý gì?"
Lãnh Nguyệt cũng kiên định không kém:
"Mấy ngày nữa ta sẽ quay về chùa, chúng ta từ nay đừng gặp lại.
Ta đi tiếp con đường tu hành phật gia, còn người vẫn làm nhị hoàng tử của người, đừng làm phiền nhau".
Màu đỏ lan từ mặt xuống cổ Hạo Thiên, giận đến lặng người đi:
"Vì sao cứ nhất quyết từ chối ta? Ngay cả việc ta đối tốt với huynh, huynh cũng không cho phép?"
Lãnh Nguyệt mặc cho Hạo Thiên liên tục chất vấn, vẫn giữ nguyên thái độ:
"Chỉ là người qua đường, sao phải cố chấp như vậy.
Điện hạ tuổi còn nhỏ nhiều chuyện chưa nhìn rõ.
Sau này qua đi, mọi chuyện sẽ khác, chỉ sợ đến lúc đó nhìn lại giây phút bồng bột lúc này sẽ chỉ thấy buồn cười mà thôi".
Hạo Thiên tức giận thật sự:
"Huynh đang chê ta tuổi nhỏ vô tri?"
Người này sao mãi vẫn không chịu hiểu chứ? Lãnh Nguyệt nhẫn nhịn nói:
"Điện hạ đừng cố chấp nữa, tuổi trẻ dễ xúc động, một phút hoang đường", hắn cũng không muốn cùng đối phương tranh luận thêm, dứt khoát cáo lui:
"Tạm biệt."
Hạo Thiên miễn cưỡng ngồi đó, thần sắc trầm xuống, im lặng không nói, im lặng hệt như mặt biển trước một cơn bão tố.
Từ bỏ sao? Hắn mới không thể cứ như vậy buông tay được.
Sau một hồi, Hạo Thiên lạnh lẽo mở miệng:
"Trường An, ta muốn ngươi đi tìm hiểu người này", y nhấn mạnh: "Tất cả mọi thứ".
Trường An không dám trái lệnh:
"Thuộc hạ tuân chỉ".
Hạo Thiên đứng đó, bất chợt cười lên, nhìn bầu trời trên cao mặt trăng vẫn lơ lửng phát sáng, như xa như gần.
Lúc Lãnh Nguyệt quay trở về phật tháp, thần sắc đã trầm ổn như thường.
Minh Không đứng ở cửa chờ người, nhìn dáng đứng cộng thêm có một lớp sương ướt vạt áo, chắc hẳn đã đứng từ lâu.
Thấy Lãnh Nguyệt, Minh Không hấp tấp chạy đến hỏi:
- Huynh nói rồi?
Lãnh Nguyệt chỉ bình tĩnh gật đầu.
Minh Không nheo mắt:
"Trông huynh thất thần chưa kìa, mọi chuyện ổn cả chứ?"
"Chỉ..
hơi mệt thôi".
Lãnh Nguyệt quay đi để Minh Không không nhìn mặt hắn mà đoán già đoán non.
Lãnh Nguyệt lâm vào trầm tư, hắn thở dài trông vào trong điện, tượng phật tổ trong tư thế ngồi thiền nguy nga chính giữa, ánh sáng từ đèn, nến tạo ra một khoảng sáng hắt ra ngoài hiên, chỗ hắn đang đứng dưới bậc tam cấp, nơi ánh sáng không chiếu tới được, nhất thời hắn chìm vào trong bóng tối.
Đêm thu, trăng bị tầng tầng lớp lớp mây che phủ.
Lãnh Nguyệt đi bộ về tiểu viện của mình, vươn tay mở cửa phòng bước vào, còn chưa kịp nhấc mắt nhìn đã bị một bàn tay to rộng che lại.
Lãnh Nguyệt muốn hét ầm lên, trong phòng rất tối nên không thể thấy rõ hình dáng người đang cưỡng chế hắn, chỉ có những tia sáng yếu ớt chiếu vào tấm rèm cửa xám ngắt.
Lãnh Nguyệt bỗng ngửi được mùi trầm hương và mùi cây mạt dược từ khí tức trầm trầm của người phía sau, ngay lập tức càng thêm liều mạng giãy giụa.
Hắn càng phản kháng, đối phương càng siết chặt tay, cơ hồ như muốn bóp nát hắn.
Người nọ xoay người hắn lại, đè ép vào cánh cửa, nhỏ giọng gọi:
"Nguyệt.."
Lãnh Nguyệt bất lực thôi phản kháng, hơi thở dần bình ổn lại, lạnh lùng nói:
"Sao ngươi biết ta ở đây mà đến?"
Đối phương rất cao, cao hơn hắn cả một cái đầu, miễn cưỡng ngẩng đầu lên cũng chỉ tới cằm y, dáng người cao to khi đứng gần như bao phủ lấy cơ thể hắn.
Nam nhân hơi cúi xuống, hít sâu một hơi, khẽ nói:
"Tôi sẽ luôn tìm ra cậu, cho dù cậu đi đến bất cứ đâu".
Lãnh Nguyệt trừng mắt nhìn y, hừ lạnh một tiếng:
"Ngươi tìm ta làm gì? Chúng ta có quen biết sao?"
Trong đêm tối mờ mịt vẫn có thể thấy đôi mắt nam nhân loé sáng như mắt của loài mãnh thú, y gằn giọng nói:
"Cậu nói cái gì?"
Lãnh Nguyệt thử đẩy đối phương nhưng người con trai này vô cùng mạnh mẽ cường thế khiến cho hắn có chút chán ghét:
"Ngươi bị điếc à? Ta nói ta không quen ngươi?"
Thanh niên tức giận đập mạnh tay vào cửa, tiếng động rất to làm hồn vía Lãnh Nguyệt lên mây hết cả, từ họng y phát ra tiếng kêu lạ tai nghe như tiếng gầm gừ:
"Trả lời sai, tôi cho cậu trả lời lại".
Lãnh Nguyệt cố giữ thân bằng cách chiều theo ý đối phương: "Ngươi muốn gì đây hả anh trai?".
Hắn hằn học nói ra mấy từ, như thể đó là những từ bẩn thỉu, đáng kinh tởm nhất trên đời này.
Thanh niên rõ ràng không thích cái thái độ này của Lãnh Nguyệt, bằng chứng là y rít lên:
"Cậu nói năng cho cẩn thận".
Dường như nói ra những lời làm người khác tổn thương đã là sở trưởng của Lãnh Nguyệt, cũng coi như chẳng hề nghe thấy lời đe dọa, còn khiêu khích nói:
"Không thì sao? Ngươi định làm gì ta?"
Ánh mắt y còn hơn cả giận dữ, nó trở nên tàn nhẫn lạnh lẽo.
Thanh niên giơ tay lên, Lãnh Nguyệt hiểu được y muốn làm gì nhưng không hề sợ hãi, ngẩng cao đầu, dõng dạc nói:
"Giết ta đi, làm ơn đấy".
Câu nói này đã đánh trúng vào nỗi đau trong lòng thanh niên, y buồn bã hạ tay xuống, ngay khi Lãnh Nguyệt tưởng y sẽ buông tha cho mình thì đối phương đột nhiên ôm trầm lấy hắn, dùng sức mà ôm, mạnh đến mức xương Lãnh Nguyệt phát đau.
Thanh niên kề sát vào tai Lãnh Nguyệt, giọng nói run rẩy:
"Quay về với tôi đi".
Lãnh Nguyệt kinh ngạc, đứng hình mất vài giây, bất quá kinh ngạc thì kinh ngạc nhưng vẫn không quên cười khẩy:
"Vui lắm sao, trêu đùa ta ý?"
Đối phương gần như tuyệt vọng gục đầu vào vai hắn:
"Không, nó đau đớn".
Giây phút tình cảm hiếm hoi dường như chẳng mang lại bao nhiêu tác dụng, vẻ u ám trên gương mặt Lãnh Nguyệt vương vất mãi không tan:
"Ngươi tưởng như thế đã là đau sao? Ngươi không biết nỗi đau thực sự là như thế nào đâu".
Lúc này y không biện bạch được gì thêm, chỉ khom lưng thấp giọng nói:
"Tôi sẽ bù đắp lại tất cả, tôi sẽ chuộc lỗi, chỉ xin cậu cho tôi một cơ hội".
Lời của y còn chưa nghe hết, sắc mặt Lãnh Nguyệt đã phủ thêm một tầng sương lạnh:
"Mọi thứ đã vỡ nát thành trăm mảnh, ngươi định chắp lại như thế nào?"
Thanh niên cũng hơi biến sắc, có cái ưu thương nhàn nhạt hiện ra:
"Tôi sẽ giúp cậu thay đổi câu chuyện?"
Lãnh Nguyệt bất giác cả kinh, thân thể thì run lẩy bẩy, gần như không thế động đậy được chút nào:
"Ngươi vẫn nhớ?"
Thanh niên nghiêng người, hai người đối diện nhau:
"Tôi nhớ tất cả mọi chuyện, kể cả khi có và không có cậu ở đó".
Đáy lòng giống như bị móng vuốt sắc bén của loài động vật nào đó cào thật mạnh khiến Lãnh Nguyệt đau đến nỗi co rúm người lại, nhưng nỗi đau nhanh chóng biến thành giận dữ, hắn tát một cái thật mạnh vào mặt y, lớn tiếng bảo:
"Sao ngươi dám nhắc lại chuyện đó, sau tất cả những chuyện các người đã làm với ta.
Ngươi không thấy ghê tởm à?"
Tiếng tát giòn tan vang vọng mãi không thôi, y bị đánh lệch mặt sang một bên nhưng cũng không nổi giận, chỉ nhìn chằm chằm về phía Lãnh Nguyệt:
"Cậu vẫn luôn luôn hận tôi?"
Lãnh Nguyệt chỉ thấy bàn tay đau rát, cúi thấp đầu không nói gì.
Đối phương bỗng nhiên nở nụ cười chua xót:
"Cậu hận là tốt rồi, tôi chỉ sợ cậu không hận tôi, không oán trách tôi".
Lãnh Nguyệt lập tức nói nhanh:
"Ta chưa bao giờ hận ngươi, cũng chưa từng oán trách ngươi".
Thanh niên cười ra tiếng, giữa bầu không khí nặng nề trong phòng bây giờ nghe chói tai vô cùng:
"Cậu biết là cậu không giỏi nói dối mà", y lấy ra con cào cào Lãnh Nguyệt đánh rơi, khổ sở nói: "Vậy cậu nói xem, tại sao cậu vẫn giữ lại món đồ này".
Lãnh Nguyệt giơ tay muốn cướp lại thế nhưng đối phương nhanh tay lẹ mắt nâng cao tay hơn làm hắn không với tới, hắn lạnh mặt lừ tên kia một cái:
"Tiện tay giữ lại".
Thanh niên thấp giọng cười, nói dối thì cũng phải tìm cái cớ nào thuyết phục hơn chứ?
"Chỉ là tiện tay mà giữ tận hơn mười năm không chút hư hại, còn luôn mang theo bên người?"
Lãnh Nguyệt bị vạch trần, chợt trừng mắt nhìn đối phương một cái, cắn chặt môi, cất giọng hằn học nói: "Ta đang chuẩn bị đốt nó, luôn đây chúng ta gặp lại nhau ta trả lại cho ngươi", nói xong cũng không muốn nhìn nữa, chuẩn bị rời đi.
Thanh niên vội ôm hắn vào lòng, đôi cánh tay rắn chắc khóa chặt người trong lòng, giọng nói trầm ấm:
"Tôi nhớ cậu".
Lãnh Nguyệt biết bản thân không có lý do gì để dao động trước câu nói