Đêm đã về khuya.
Trong điện, Hạo Thiên đang uống thuốc, đó là một hộp gỗ đựng đầy những viên đen tròn, trơn bóng như ngọc trai đen.
Tiểu Lộc Tử đứng hầu hạ bên cạnh, đợi điện hạ uống thuốc xong thì dâng nước lên hầu người, tiếp theo đó là một ít mứt quả, thứ tự như thế mà làm.
Hạo Thiên ăn một viên, hắn rất ghét vị đắng trong miệng khi uống những viên thuốc kia xong.
Bên ngoài nghe thấy tiếng động, Hạo Thiên lắng tai nghe, chỉ thấy Trường An đang đứng ở cửa liền lên tiếng:
"Vào đi".
Trường An cẩn thận tháo giày, nhẹ chân tiến vào bẩm báo.
Vạn bất đắc dĩ, cái bóng đen mà Lãnh Nguyệt trông thấy lại chính là Trường An, nam nhân đã lặng lẽ dõi theo toàn bộ quá trình, tự nhiên cũng biết được mối quan hệ bất thường của hai người họ.
Hạo Thiên nghe xong im lặng mà không nói gì, gương mặt dần dần lạnh lẽo.
Trường An có chút kinh sợ, vội vàng quỳ xuống nói:
"Có phải thuộc hạ đã nói sai điều gì không?"
Trường An là người thẳng thắn lại trung thành, là một trong số ít những người Hạo Thiên tin tưởng, chính vì thế những thông tin hắn vừa nghe không thể sai lệch được.
Hạo Thiên liếc mắt nhìn Trường An, bất chợt bật cười, giọng hắn vốn trong trẻo như tiếng sáo lướt qua mùa xuân, nhưng lúc này nghe giá buốt như cơn gió mùa đông, thốt lên một câu:
"Ngươi làm tốt lắm, đứng dậy đi.
Ta biết bí mật giữa các gia tộc lớn ngươi không hiểu rõ, chuyện như vậy chắc chắn đúng là nghe những lời đó rồi".
Trường An cả người vã mồ hôi, len lén lấy tay áo lau trán mới dám nói:
"Theo như thuộc hạ được biết hầu gia chỉ có ba người con, một cặp sinh đôi, đại công tử và nhị tiểu thư, người nhỏ tuổi nhất là tứ công tử năm nay mới mười ba tuổi".
Hạo Thiên không chút để ý, thuận miệng nói:
"Ngươi cứ nói cho ta nghe một chút đi".
Trường An vội nói: "Đại công tử là đích trưởng tử, kiêu ngạo hung tàn, trong quân doanh làm việc cực kỳ nghiêm khắc, không ai dám trái lệnh nhưng cũng là một tay phong lưu khét tiếng", không chờ điện hạ cho phép đã tiếp lời: "Nhị tiểu thư xinh đẹp như hoa nhưng tính tình nữ cường, muốn lãnh binh ra trận, một nữ nhân lại mang khí chất của một nam nhân, nghe nói cô ta ra tay rất độc, nhiều kẻ dám tỏ ý bỡn cợt liền bị cô ta đánh thảm, so với nam nhân còn đáng sợ hơn".
Hạo Thiên khẽ nhếch miệng:
"Cặp song sinh này mới thật là con đường vàng".
Hạo Thiên sờ cái dĩa dùng để xiên mứt quả, khẽ hỏi:
"Còn tứ công tử, hắn là người như thế nào?"
Trường An cung kính đáp: "Vị công tử này không nổi danh như hai người trên.
Tứ công tử là do một người thiếp thất trong phủ sinh ra, ngay khi trào đời đã bị chia cắt với mẹ ruột mà được Nhị phụ nhân thu nhận nuôi dưỡng nên ở hầu phủ cũng coi như có chỗ đứng".
Không chỉ Vũ Văn gia mà tất cả những gia tộc lớn của Đại Đồng đều coi trọng cái xuất thứ.
Hạo Thiên sờ cái trán của mình, nói:
"Thực ra người con thứ ba của hầu gia, đứa con chung với quận chúa mới sinh ra đã yếu mệnh mà chết rồi".
Trường An xâu chuỗi lại toàn bộ câu chuyện, cảm thấy có chút đáng ngờ, cúi mặt xuống, dè dặt nói:
"Điện hạ là đang hoài nghi người đó chính là đứa trẻ năm xưa..
à, ý thuộc hạ là đứa bé đó vốn dĩ không chết mà được đem giấu đi.." chuyện này thật phức tạp, sau một hồi có cảm giác như bị rối loạn tiền đình.
Hạo Thiên cúi người xuống, thần bí nói:
"Thực hư ra sao không ai rõ".
Đang là buổi đêm, thời điểm không thích hợp nhất để kể một câu chuyện đáng sợ, Hạo Thiên nhìn Tiểu Lộc Tử mặt cắt không còn một giọt máu liền không nhịn được làm mặt hình thù quỷ dị dọa y sợ.
Tiểu Lộc Tử hét lên một tiếng vội rúc vào trong lòng Trường An, coi bộ sợ mất mật rồi.
Hạo Thiên cười khúc khích, giương giọng nói:
"Ngươi nghĩ vì sao một đứa trẻ mới trào đời lại không được phép sống?"
Trường An cẩn thận suy nghĩ, điều gì làm nên sự khác biệt, trong đầu lại tưởng tượng ra khuôn mặt của người nọ, lập tức tỉnh thần:
"Có phải do đứa trẻ đó mang một đặc điểm dị hình trên người không ạ?"
Ngay từ khi sinh ra đã bị lừa dối, như thể cuộc sống chưa đủ khó khăn.
Không thể phủ nhận nốt chu sa của người đó mang tới cảm tưởng như lệ quỷ đòi máu, âm thần bất tán reo rắc nên những câu chuyện kinh dị lúc nửa đêm.
Hạo Thiên ảm đạm nói:
"Ta muốn được biết trong chiếc túi này ẩn chứa bí mật gì?"
Trường An cố gắng để hiểu ra vấn đề:
"Nhưng cũng không thể chắc chắn người đó và đứa bé là cùng một người, chúng ta còn không biết về giới tính là nam hay nữ, một cách tử tế".
Hạo Thiên không khỏi đồng tình, hứng thú nói:
"Ta nghĩ quan điểm của ngươi đúng.
Đó chính là điểm mấu chốt.
Chính là nó".
Chỉ có một người biết rõ sự thật, không ai khác ngoài mẹ của đứa trẻ.
Tuy nhiên cô ấy lại chọn cách giấu đi và hòa nhập đứa trẻ vào dòng người.
Tại sao vậy? Một người mẹ có thể làm bất cứ điều gì cho con mình, ngay cả khi giả vờ cười trên nỗi đau.
Hạo Thiên nhất thời lâm vào trầm tư, lần trước hắn đã nghe toàn bộ câu chuyện của quận chúa và quý phi, nàng đã úp mở rằng đứa trẻ đó không phải là nam, chính xác thì mọi người ai cũng ngộ nhận như vậy.
Gia thế, giáo dục, trí óc, tài năng, ngoại hình, tài sản gia đình, tất cả những thứ này khiến đứa trẻ thấy gánh nặng sao? Hay đứa trẻ có bệnh di truyền, bị khuyết tật..
Hắn thấy có hai vấn đề, một, thế giới, thành phố dưới chân cậu ấy không đủ sức hấp dẫn nên cậu thây kệ hết.
Hai, cậu muốn đùa với quỷ vì một số lý do không xác định, nên cậu đã tự làm khổ mình.
Hạo Thiên cảm giác hơi đau đầu, có nhiều việc hắn không muốn làm và việc tìm hiểu về thân thế Lãnh Nguyệt đang đứng đầu danh sách.
Ngay từ lúc mới gặp, hắn biết người này còn nhiều thứ đáng giá hơn vẻ bề ngoài, Lãnh Nguyệt chắc chắn không phải người bình thường, còn nhiều thứ hơn chỉ là một mặt trăng.
Lãnh Nguyệt chỉ đang giả vờ làm người bình thường, và hắn chỉ đang giả vờ tin điều đó.
Đây là thuyết sinh tồn, cuối cùng thì chúng ta rơi tự do hoặc được tự do, tồn tại hay không tồn tại.
Lãnh Nguyệt, huynh là loại người nào vậy, liệu ta có nên đánh cược không? Hạo Thiên là một con nghiện cờ bạc, bởi vì hắn thích cảm giác không biết nước đi tiếp theo có phải là bước cuối cùng, được ăn cả, ngã về không.
Bỗng nhiên Hạo Thiên cảm giác trong tai lùng bùng như nhúng đầu vào trong nước, trong lồng ngực hắn nhói đau, cơn đau từ từ tăng lên khiến hắn phải hất đổ mọi thứ trên bàn xuống dưới đất.
Trường An và Tiểu Lộc Tử hoảng sợ, một người đỡ điện hạ nằm trên ghế, một người hô to:
"Thái y, mau truyền thái y".
Tất cả đều sợ hết hồn, bệnh tim của điện hạ lại tái phát.
Mấy hôm sau, nắng trải dài trên những con đường lát đá, những hàng cây xanh ngắt rì rào trong gió.
Tiếng mũi tên lao đi vun vút, Tĩnh Vương cùng với thái tử đang so tài bắn cung.
Lại thêm một mũi tên cắm vào hồng tâm, Tĩnh Vương khen ngợi:
"Thái tử, xạ tiễn bắn rất hay".
Tử Hằng xoay người đợi nô tài lấy thêm tên, cười nói:
"Phụ hoàng luôn thúc ép chúng con tập luyện, vinh quang hoặc là chết", nói xong ngắm bắn, ngón tay thả dây ra, mũi tên xé gió lao đi "phập" cắm ngay vào bia tuy có hơi lệch một chút.
Tĩnh Vương cũng lắp cung, phong thái khoan thai nhưng chắc chắn, ngắm bắn rất chuẩn:
"Trận chiến càng ác liệt, vinh quang càng vẻ vang", ở Triệu Yết người nam nhân nào cũng giỏi cưỡi ngựa bắn cung, tài nghệ của Tĩnh Vương cũng được tôi luyện từ đó.
Tĩnh Vương liếc nhìn sang Hạo Thiên, thấy hắn cung nỏ cũng không động liền hơi nhíu mày:
"Có vấn đề gì sao? Nếu không khoẻ thì về nghỉ đi".
Hạo Thiên chưa mở miệng nói thì thái tử đã chen ngang:
"Hoàng thúc có điều không biết Hạo Thiên thuộc tuýp người thống trị, hắn thích dùng roi hơn", giọng nói còn mang theo sự đùa giỡn.
Hạo Thiên chỉ thờ ơ đáp:
"Ta chỉ trở thành người mà mọi người đều muốn ta trở thành".
Thái tử xanh mặt, lập tức ho khan đổi chủ đề:
"Chú ý thân thể, đừng để mọi người lo lắng bất an.
Chỗ ta có cây linh chi ngàn năm, lát nữa sẽ cho người mang tới Tây cung cho đệ".
Nhìn Hạo Thiên sắc mặt trắng bệch, Tĩnh Vương cũng lo lắng hỏi:
"Ngươi vẫn dùng thuốc đều đặn chứ?"
Hạo Thiên nhu thuận gật đầu:
"Cứ hai ngày đều uống một lần".
Tĩnh Vương chỉ phải miễn cưỡng cười nói:
"Năm nay số lần ngươi phát bệnh cũng nhiều hơn, rốt cuộc đã có ba phần không tác dụng cho nên lần sau phải tăng lượng thuốc nhiều hơn".
Kỳ thật Hạo Thiên cũng cảm thấy thứ thuốc này không hẳn đã có tác dụng nhưng mà mọi người thúc ép nên cũng chưa bỏ viên nào:
"Mọi người đối tốt với ta, ta cái gì cũng biết".
Tĩnh Vương và thái tử giật mình, đưa mắt nhìn nhau, không biết nên vui hay nên buồn đây.
Cái sự thật kia chỉ có hai người biết, hoàng đế, quý phi, không thể nói cho Hạo Thiên biết được.
Cái đau lòng như vậy biết làm sao đây?
Bàn tay trắng nõn cầm cung giơ nên, đầu mũi tên bọc thép lao sượt qua bên tai, thực tế là hai mũi tên, bay đi theo hai hướng và cắm vào bia cùng một lúc.
Hai người vội quay lại nhìn, chỉ thấy Hạo Thiên ưu nhã vứt cung cho thị vệ bên cạnh, mắt phượng hơi nheo lại tràn đầy mị hoặc.
Thái tử ngây dại một lúc, sau đó than nhẹ một tiếng:
"Cuộc thi so tài ở Đông Doanh, đệ tham gia được không?"
Tĩnh Vương khó hiểu: "Đông Doanh gì cơ?"
Thái tử kiên nhẫn giải thích, Đông Doanh là quân đội do Vũ Văn hầu gia làm chủ đương nhiên dưới lệnh của hoàng đế, tọa ở phía Đông Nam kinh thành.
Mỗi hai năm một lần sẽ tổ chức một hội săn cùng với một cuộc đại hội võ thuật.
Hạo Thiên hoài nghi: "Sao phải cần ta? Huynh biết ta không thích thể hiện mà".
Thái tử mỉm cười, thản nhiên nói:
"Bởi vì chúng ta sẽ đấu với người của Đông Doanh".
Nghe vậy, khoé miệng Hạo Thiên cong lên:
"Thì sao? Lúc nào bọn họ cũng dẫn đầu ư?"
Giọng thái tử nghe đầy vẻ cay cú:
"Không hẳn, nhưng thường thì họ thắng".
Hạo Thiên gật đầu cũng không ngạc nhiên bởi bọn họ là dòng dõi võ tướng nhưng có chút chần chờ:
"Nhưng phải để ta tự do sử dụng lợi thế của mình.
Cách của ta, chiến thắng của ta".
Mỗi lần Hạo Thiên nói như vậy, thái tử đều không cảm thấy an tâm nhưng để nắm phần thắng nhiều hơn, thái tử đành chấp nhận: "Tận hưởng nó đi".
Hạo Thiên nở nụ cười vui vẻ, sau đó thong dong rời đi.
Tĩnh Vương mỉm cười, nói:
"Sớm hay muộn, hắn sẽ luôn dành được thứ hắn muốn".
Thái tử cười toe toét:
"Thế là tốt đấy".
Sẽ không có chiến thắng nếu thiếu những trận đối đầu.
Sau giờ ngọ, thời tiết vẫn còn nóng nực, Hạo Thiên đang ngồi uống canh ngân nhĩ hạt sen, nước canh trong veo, thanh mát, uống vào đắng nhưng hậu vị ngọt, cho dù tâm tình không tốt cũng cảm thấy thanh hỏa dễ chịu hơn.
Một cung nữ bước vào, trên tay ôm một chồng sách, Tiểu Lộc Tử cũng không đoán được là gì:
"Trên tay ngươi đang cầm cái gì vậy?"
Cung nữ tươi cười:
"Đây là kinh văn hòa thượng chùa Bồ Đề gửi cho điện hạ, nhưng do mấy ngày hôm nay điện hạ bệnh nặng, nô tỳ còn chưa dám dâng lên".
Tiểu Lộc Tử tái mặt, trộm quan sát thần sắc điện hạ không nhìn ra biểu tình gì, định mang bộ kinh đi cất, bất quá điện hạ đã chặn trước: "Đem qua đây".
Hạo Thiên chỉ nhìn nét bút bên ngoài, chữ viết như mây bay nước chảy lưu loát sinh động.
Tiểu Lộc Tử đứng bên cạnh cười lấy lòng:
"Nét chữ mảnh khảnh, khắc sâu vào lòng người".
Hạo Thiên hỏi:
"Người đó còn nói gì nữa không?"
Cung nữ thành thực nói:
"Chúc điện hạ phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn".
Hạo Thiên cũng không mở ra xem, bình thản nói Tiểu Lộc Tử mang cất đi, Hạo Thiên cười nhạt, từng câu từng chữ đều do người chép