"Ta, sẽ là người cứu trại này", Diệp Tuyền hứng thú đung đưa lọ thuốc trong tay.
"Thực vậy sao", giọng Hạo Thiên đầy mỉa mai, "Ta thà liếm mông cừu còn hơn phải uống thứ nước kia", có trời mới biết Diệp Tuyền đã bỏ những gì vào thứ chất lỏng sền sệt và có mùi như bãi nôn kia.
"Người đẹp chưa hiểu được những điều thú vị về môn độc dược học đâu", Diệp Tuyền cười "Pha trộn ngẫu nhiên và cho ra kết quả bất ngờ"
Phải là người có khả năng thì Lãnh Nguyệt mới gọi Diệp Tuyền đến đây, Hạo Thiên kết luận:
"Thuốc này có thể cứu được trại"
Diệp Tuyền gật đầu:
"Ta khẳng định điều đó"
Hạo Thiên đồng ý phân phát thuốc, cùng với sự giúp đỡ từ Thanh Thư và quân đội, dịch bệnh đã bị dập tắt.
Quả thực loại thuốc Diệp Tuyền điều chế đã phát huy tác dụng.
Tối đó ở lửa trại, mọi người cùng hát hò uống rượu lấy lại tinh thần sau khoảng thời gian dài chiến đấu vất vả.
Binh lính reo hò, Diệp Tuyền ưỡn ngực đầy tự hào:
"Công lao này thuộc về tất cả chúng ta, tôi chỉ góp một chút sức lực"
Giúp gì? Giúp làm màu, Thanh Thư nghĩ.
Nhìn điện hạ ngồi một chỗ tách biệt với mọi người, Thanh Thư lấy một ly rượu bước tới gần.
Những người xung quanh không chú ý ư, tất nhiên là họ chú ý chứ, họ chỉ không có gan đến bắt chuyện với điện hạ.
"Người trông có vẻ cô đơn"
Hạo Thiên cau mày:
"Tại sao? Bởi vì ta ngồi một chỗ và đéo thèm quan tâm đến xung quanh, hay là ta quá tệ và thông minh khi không tham gia vào điệu nhảy ngớ ngẩn kia?"
Thanh Thư toát mồ hôi hột:
"Người có thể tỏ ra thân thiện dù chỉ một phút được không? Ta chỉ muốn tỏ ra tử tế thôi mà"
Hạo Thiên nhếch miệng:
"Ta không quan tâm.
Ngươi hay bất kì ai khác"
"Nhưng Lãnh Nguyệt.."
"Huynh ấy là một ngoại lệ", Hạo Thiên nói nhanh.
Thanh Thư nuốt nước bọt một cái:
"Nhưng người không thấy bất thường sao? Hai người đều là nam nhân"
Thích chính là thích, còn phải quản nhiều thế sao, Hạo Thiên chỉ biết Lãnh Nguyệt là một sự tồn tại đặc biệt đối với hắn.
Hạo Thiên lười nói, giơ ngón giữa với Thanh Thư, xong không đợi y phản ứng đã bỏ đi.
Thanh Thư gãi đầu, gãi tai nhìn theo, mấy người đẹp thường hay điên.
"Khẩu vị không tốt à?", Diệp Tuyền thấy điện hạ bỏ đi nên bám theo.
Hạo Thiên vốn đang khó chịu, nhịn không được cáu kỉnh:
"Khẩu vị không tốt"
"Không như ta", Diệp Tuyền cười tà "Ta đều ăn tất"
Hạo Thiên nghe ra có điểm không đúng, vung tay đấm Diệp Tuyền một cú giữa mặt.
"A, mũi ta", Diệp Tuyền thét lên, ôm cái mũi be bét máu, "hình như gãy mất rồi"
Hạo Thiên thản nhiên rút khăn tay ra lau tay:
"Cho ngươi chừa cái thói ăn nói láo toét trước mặt ta"
Diệp Tuyền vừa cầm máu vừa nói:
"Ta nói gì sai chứ? Chúng ta giống nhau, đều có vấn đề với sự tự do"
Hạo Thiên tỉ mỉ lau sạch vết máu trên tay, chà sát đến mức da tay đỏ ửng lên.
"Chúng ta không phải thấy sai trái về việc đó", Diệp Tuyền nói tiếp "Người mắc chứng khiết phích?"
"Không, ta chỉ cảm thấy ghê tởm với những thứ không sạch sẽ"
"Như thế là khiết phích..
à, mà khoan, như thế là nói ta không sạch sẽ?"
Hạo Thiên khinh thường liếc mắt:
"Đấy là ngươi tự nói"
Diệp Tuyền ngửa mặt lên trời ngăn cho máu chảy, nhăn nhở cười:
"Đáng yêu không chịu được"
Nghe vậy Hạo Thiên lạnh mặt, định giơ tay táng cho y thêm một quyền thì Diệp Tuyền đã nhanh tay đỡ được, cười cười:
"Ta lỡ mồm"
Hạo Thiên thu tay lại, cười lên, ngay khi Diệp Tuyền tưởng hắn đã bỏ qua thì Hạo Thiên giơ chân lên đá chéo một cú vào mạn sườn Diệp Tuyền.
"Ta lỡ chân"
Diệp Tuyền đau thấu xương cũng không dám phản đối, mặt y nhăn nhó:
"Ta sai, ta sai rồi"
Hạo Thiên lườm một cái.
Diệp Tuyền đau nhưng vẫn chưa biết sợ mà nói:
"Ta có một chỗ rất hay, điện hạ muốn đi không?"
Hạo Thiên khinh cười:
"Nơi hay ho từ miệng ngươi chắc không phải hắc đi.ếm"
Diệp Tuyền cười, nhưng xương sườn bị rạn làm hắn cười như mếu:
"Không phải hắc đi.ếm bình thường, một tụ điểm ăn chơi và buôn bán trái phép thuốc cấm"
"Một hố phân à"
"Không phải phép màu mà là phép màu, nơi sẽ đáp ứng mọi ham m.uốn của con người", Diệp Tuyền nhiệt tình giới thiệu.
"Ngươi nói thật không đấy"
Diệp Tuyền lập tức khẳng định:
"Sẽ không làm điện hạ thất vọng"
Hạo Thiên đảo mắt:
"Được một phần mười như ngươi nói là được"
Diệp Tuyền gãi gãi mũi, với một con nghiện lâu năm như hắn, thế giới ngầm đã nằm trong lòng bàn tay.
Hôm sau, Diệp Tuyền dẫn Hạo Thiên đến trước một hắc đi.ếm, lối vào là một cánh cửa tạo hình một bông hoa sen khổng lồ.
Xung quanh đèn lồng đỏ trang trí nhấp nháy.
Không thấy người ra vào tấp nập nhưng cửa bên trong có mở khi Diệp Tuyền giơ tấm thẻ thành viên lên.
Một loài hoa quá thanh cao để làm biểu tượng của nơi này, Hạo Thiên nghĩ.
Thấy hai người, tên gác cổng mỉm cười:
"Lâu rồi không thấy đại nhân quay lại, chúng tôi mới có món hàng mới đấy"
Diệp Tuyền đưa mắt nhìn Hạo Thiên gật đầu bảo đồng ý.
Bên trong là một tiền sảnh rộng lớn, không phải mấy trò câu khách rẻ tiền, nơi đây bày trí hàng trăm những phòng riêng phục vụ cho những mục đích khác nhau.
Hạo Thiên đi qua một phòng, từ khe hở của chiếc rèm, hắn trông thấy một bà đồng đang xem bói cho một cô gái thông qua bã trà cô ta vừa uống, và nhìn biểu cảm trên gương mặt cô ta thì có vẻ mọi thứ đang không được suôn sẻ cho lắm.
Lãnh Nguyệt sẽ thích trò này cho xem, Hạo Thiên nghĩ.
"Phòng của chúng ta ở bên này", Diệp Tuyền nhắc.
Hạo Thiên đi theo lên trên phòng.
Diệp Tuyền kêu lên:
"Tuyệt vời", hắn lôi ra một thứ trông rất lạ.
Hạo Thiên ngồi xuống ghế đá, duỗi người một cái:
"Ta không đến đây vì mấy trò nhảm nhí của ngươi đâu"
"Ôi người đẹp", Diệp Tuyền thở dài, "Được rồi nghe này, ta biết người không phải kiểu nghiện ngập"
Hạo Thiên liếc nhìn Diệp Tuyền mang ra một cây nấm, "nhưng nếu người muốn mở ra cánh cửa tri giác, thứ này đây".
Từ màu sắc trên mũ nấm, Hạo Thiên biết thứ này có độc.
"Cái gì cơ?"
Diệp Tuyền giơ nó lên trước mặt.
"Nó là chìa khóa, thứ này rất hiếm, nó được tìm thấy ở Vệ quốc, nhưng ở đây, chúng tôi gọi nó là" nấm thức thần ".
Hạo Thiên bắt đầu thấy hối hận khi theo ý đến đây.
Diệp Tuyền hào hứng nói:
" Nếu ăn bé này, người sẽ không chỉ nói chuyện được với thần mà còn giải phóng được linh hồn khỏi nhà tù này "
" Được rồi, ta đi đây ", Hạo Thiên không thể chịu thêm một giây nào nữa.
" Khoan đã ", Diệp Tuyền vội ngăn lại," Thử một lần thì đã mất gì "
Hạo Thiên nhìn cây nấm và không hề có ý định muốn ăn nó.
Thấy vậy, Diệp Tuyền liền làm mẫu trước, cho vào miệng và nhai.
Hạo Thiên nhíu mày:
" Ngươi điên rồi, tất cả những thứ ngươi chạm vào đều biến thành thuốc hết, chuyện gì sẽ xảy ra, ta sẽ chết "
" Không, không, đương nhiên là người sẽ không chết được chứ? ", hơi dừng lại Diệp Tuyền nói tiếp:" Một phần trong người sẽ chết nhưng sẽ được tái sinh "
Chuyện này thật điên rồi.
Mọi thứ sẽ ổn thôi, Hạo Thiên tự nhủ và đánh liều lấy thứ kia bỏ vào miệng.
" Phải mất một lúc thuốc mới ngấm ", Diệp Tuyền giải thích.
" Mọi thứ trước mắt ta đang trở thành màu tím ", Hạo Thiên kêu lên.
" Á đù, ta đoán chỉ người mới nên ngấm nhanh như vậy ", Diệp Tuyền bất ngờ.
" Thở sâu ", Hạo Thiên hít một hơi thật sâu và thuốc thấm nhanh hơn.
" Điện hạ là người biết chơi đó ", Diệp Tuyền hả hê.
Hạo Thiên không thể tập chung vào lời y, cũng có khả năng là không chuyện gì xảy ra nhưng..
" Ha ha..
", năm phút sau, từ trong phòng truyền ra tiếng cười như điên.
Mọi thứ xung quanh biến đổi không ngừng, không gian như bị méo mó biến dạng.
Một cảm giác lâng lâng lan khắp người Hạo Thiên giống như đang bay.
Trước mắt Hạo Thiên một cây hoa sen mọc ra ngay trước mặt, hương hoa thơm ngát thu hút những con bướm đến, những con bướm với đủ màu sắc cầu vồng rất đẹp.
" Thật đấy, ta đang nhìn thấy ngươi cả người tím ngắt này "
Diệp Tuyền cười không ngừng:
" Thứ này gây ảo giác mạnh "
Hạo Thiên chỉ thấy cả người sảng khoái biết bao, lâu lắm rồi hắn mới thấy dễ chịu như thế.
Sâu thẳm trong tâm khảm, hắn day dứt không yên, muốn dừng lại, nhưng thôi, cứ tận hưởng thêm chút nữa, đợi Diệp Tuyền tỉnh táo, bàn bạc sau cũng không muộn.
Phòng bên cạnh, một bà già đang phàn nàn về dịch vụ với ông chủ:
" Tôi vẫn ổn cho đến sáng nay và rồi, tôi cũng không biết nữa, tôi thức dậy và thấy choáng váng trở lại.
Nó còn tệ hơn lúc tôi mới vào nữa "
Ông chủ cho đại phu bắt mạch.
" Mạch đập hơi yếu.
Choáng váng có thể là biểu hiện ban đầu của việc thiếu máu "
Ông chủ cười hòa nhã:
" Bữa tối hôm qua bà đã dùng gì? "
Bà già thản nhiên đáp:
" Tôi ăn chay, họ nói như vậy sẽ tốt cho cơ thể tôi, thừa chất sẽ gây áp lực nên tim "
" Rau xanh tất cả các bữa trong tuần ", ông chủ suy nghĩ," trái với chỉ thị của tôi "
" Thiếu chất ", ông chủ kết luận, nói xong ông cùng đại phu ra ngoài.
Hạo Thiên đi ra khỏi phòng, mọi thứ trôi tuột đi như thể thời gian bị tua đi nhanh hơn, hắn cố nhìn rõ nhưng càng tập chung thì càng nhòe nhoẹt.
Giờ nên làm gì đây? Trong lúc đang không biết phải làm gì thì Hạo Thiên nghe được tiếng nhạc.
Khóe miệng cong lên thành một nụ cười:
" Đi chơi thôi "
Hạo Thiên chưa bao giờ vui đến thế, sinh ra trong hoàng tộc, mọi thứ đều tuân theo quy củ, mỗi người đều giống như tượng gỗ rối gốm, không vui vẻ thoải mái.
Ở đây hắn được làm những thứ mình muốn, chơi mấy trò đỏ đen, chơi đấu tay đôi, đánh người một cách lỗ mãng, uống rượu và thảy một đống đồ ngọt vào người.
Hạo Thiên vốc một nắm kẹo tọng vào miệng, đang định bốc thêm một nắm bỏ vào túi để dành ăn dần thì một kẻ đi ngang qua, va vào người hắn làm kẹo vung vãi khắp sàn.
Hạo Thiên chửi thề:
" Mày không có mắt à "
Tên kia ngoái đầu lại nhìn, hắn thề không phải do ảo tưởng mà tên kia trông như hình nhân dùng để đốt cho người chết.
Bây giờ thì có chuyện không ổn rồi.
Dưới sảnh một tiểu đội mặc áo giáp rầm rập tiến vào.
" Lính đánh thuê "
Diệp Tuyền đứng cạnh nói, quần áo xộc xệch giống như mặc vội, chiếc áo khoác ngoài không cánh mà bay, cả người sực nức mùi nước hoa phụ nữ.
Hạo Thiên cũng chẳng muốn biết y vừa đi đâu, làm gì.
" Sao ngươi biết chúng là lính đánh thuê "
Diệp Tuyền căng thẳng tự tát vào mặt cho tỉnh táo:
" Họ giống lính cho thuê, sẽ làm bất cứ việc gì với một cái giá thích hợp.
Nhưng Đại Đồng là lãnh thổ trung lập, họ không có quyền ở đây "
Phía dưới người canh gác đứng ra nói:
" Chúng tôi trào mừng các người đến đây..
", nhìn vào bộ giáp, hắn nuốt ực một tiếng nói tiếp:" Trong hòa bình "
Tên chỉ hủy rút thanh trủy thủ, người canh cửa vội vàng nói:
" Xin đừng giết tôi, làm ơn "
Tên chỉ huy đẩy gã đứng vào tường, lấy thanh trủy thủ cắt vào tay gã, máu được hứng vào một lọ dung dịch màu xanh.
Sau khi không có phản ứng sảy ra, tên chỉ huy mới lùi lại nói:
" Ngươi sẽ được đưa vào danh sách "
Tên chỉ huy quay ra nói với những tên lính khác, hắn ra lệnh:
" Lên danh sách tất cả những nghi phạm "
Trông giống bọn tội phạm hơn, Hạo Thiên nghĩ.
" Bọn chúng dám làm loạn ở đây sao? "
Diệp Tuyền biết điện hạ định làm gì, vội cản lại:
" Không đơn giản như thế đâu.
Chúng ta còn chưa biết mục đích thật sự của bọn họ.
Chúng ta không thể đánh bại cả đám này đâu, tin ta đi, chúng được huấn luyện để làm những việc này "
Hạo Thiên càng lúc càng thấy khó hiểu.
Diệp Tuyền lẩm bẩm:
" Chúng đang lập danh sách, chúng đang đuổi theo một thứ gì đó, và điều đó rất tệ với ta "
" Tại sao? "
Có điều gì đó trong mắt Diệp Tuyền làm Hạo Thiên sửng sốt, sự sợ hãi:
" Ngươi đang đùa ta à.
Đừng lố bịch thế chứ "
Diệp Tuyền là một trong số họ.
" Đi thôi nào ", và hắn đang chạy trốn.
Bà già ngồi trong phòng đã rung chuông hai lần nhưng vẫn chưa có ai tới, bà ra ngoài và trông thấy một người phục vụ chạy qua liền hỏi:
" Ngươi có thể..
", bà chưa nói hết thì người phục vụ đã hoảng hốt chạy đi.
" Tôi xin lỗi, tôi không thể ".
Phục vụ kém quá, bà nghĩ và đi về phòng ông chủ.
" Tôi xin lỗi, nhưng tôi không biết phải hỏi ai cả, ông có thể giúp tôi không? "
Ông chủ ngó xuống dưới quan sát, cái thứ không tên kia đang diễu hành bên dưới, ông còn đang bận mải lo cho công việc kinh doanh của mình nên không nghe thấy lời bà ta:
" Nhưng tôi cần giúp đỡ "
" Nhưng tôi không thể làm gì cả ", ông gắt lên, một mụ già phiền phức.
" Ồ, nhưng tôi nghĩ ông có thể giúp được ", giọng bà ta vẫn rất nhẹ nhàng.
Bỗng nhiên hai người xông vào phòng, ông chủ quay người lại thì sợ hãi vì gương mặt của họ, hai gương mặt không chút biểu cảm như hình nhân.
Ông la lên:
" Các người muốn gì? "
Bà già hiền từ nói:
" Đây là hai đứa con trai của tôi, tôi không muốn làm bẩn tay của mình chút nào "
Ông chủ kinh hãi khi hai hình nhân tiến đến chỗ ông.
" Ông thấy đó, những cuộc kiểm tra tuyệt vời đang diễn ra, và..
", bà ta thở dài" những hành động tệ hại, do tôi gây ra đấy ".
Bà ta nói với sự tự hào như thể chẳng có chút hối hận về hành động mình gây ra cùng với những rắc rối bây giờ.
Hai đứa con của bà chế trụ hai tay ông chủ.
" Nhưng nếu sống qua việc này, tôi cần ông "
Ông chủ không hiểu làm sao.
" Bà đang nói gì thế "
Đôi mắt bà ta lóe lên tia khát máu:
" Máu ", bà ta liếm môi vẻ thèm thuồng," tôi cần máu của ông "
Lúc này ông chủ hoảng sợ hét lên:
" Thả tôi ra, thả ra.
Các người đang làm gì thế "
Bà ta từng bước đi về phía ông chủ:
" Ông thấy chứ, tôi bị thiếu chất, tôi rất giỏi trong việc hấp thu chúng "
Đứng trước mặt, ông chủ có thể nhìn thấy đôi mắt đói khát của bà ta đang hau háu nhìn mình.
" Nhưng giờ tôi cần lửa trong mạch máu của mình, và còn ai tốt hơn ông chủ với chất dinh dưỡng tuyệt vời, những bữa ăn cao lương mĩ vị và đủ loại thuốc bổ tốt nhất "
Ông chủ há hốc miệng:
" Bà là ai? "
Như con thú ăn thịt đang chuẩn bị kết liễu con mồi của mình, bà ta nhe răng ra:
" Tôi là kẻ sống sót, ông chủ à.
Bằng bất cứ giá nào ", nói đoạn bà ta cười lên man rợ và cắn phập vào cổ ông ta.
Tiếng hét phát ra hòa vào âm thanh kêu gào bên dưới.
Những tên lính bắt đầu chia nhau ra lục soát từng tầng.
Những người phục vụ cố gắng trấn an khách hàng:
" Họ sẽ không làm hại ta, hãy nghe lời họ "
Nói chưa dứt lời thì một gã khách đã hành động nhanh hơn, dùng một bình hoa từ phía sau đập vào đầu một người lính.
Tên lính kia với cái đầu đẫm máu không nói một lời trực tiếp rút kiếm xiên cho gã khách một nhát.
Có tiếng hét:" Ngươi đâu cần phải làm thế "
Tên chỉ huy mặt không cảm xúc:
" Hành động nhanh gọn "
Rất nhanh bọn lính đánh thuê đã rà xoát lên tầng ba.
Hạo Thiên và Diệp Tuyền trốn vào một phòng.
Diệp Tuyền run cầm cập:
" Nếu bị phát hiện, ta sẽ bị xử tử