Cơn ác mộng của hắn bắt đầu như thế này.
Hắn đang đứng trên một con phố vắng tanh.
Giờ là nửa đêm, trời chuẩn bị đổ cơn mưa.
Cửa sổ các tòa nhà được bịt kín bằng ván.
Những chiếc đèn lồng đỏ được treo trên cao phát ra ánh sáng yếu ớt.
Ở kinh thành, hắn nghĩ mặc dù không biết chắc làm thế nào biết được điều đó.
Rồi hắn nghe tiếng chạy trên nền gạch cứng, hắn quay lại và nhìn thấy một cô bé đang chạy bán sống bán chết.
Một cô bé trông rất quen mặt, đúng vậy, là cô bé hắn từng cứu ở làng.
Cô bé hẳn đang rất sợ hãi thứ gì bám theo sau, cứ một lúc lại ngoái lại nhìn.
Cô bé đã thoát khỏi một nơi nào đó và đang cố gắng để thoát khỏi thứ gì đó.
Một cỗ xe song mã đuổi theo phía sau, cô bé khóc thút thít và suýt thì trượt chân.
Cô bé thì thầm với chính mình, phải thoát khỏi đây, phải báo cho họ biết.
Nhưng sức người thì không thắng nổi sức ngựa, chiếc xe bắt kịp cô bé ngay ngã rẽ, một bàn tay thò ra lôi cô bé vào trong.
Cô bé biến mất cùng với chiếc xe.
"Thần, cứu em..", giọng nói thảng thốt bên tai.
Lãnh Nguyệt ngồi bật dậy, những tia nắng ban mai đang rọi qua cửa phòng ngủ.
Hắn tự nhủ không có cuộc bắt cóc nào cả, thế nhưng ngay trên bàn là một chiếc hài của bé gái, chiếc giống hệt với đôi cô bé đi hôm qua.
Lãnh Nguyệt hít một hơi, tiếng gõ cửa phòng và tiếng Diệp Ly gọi: "Chúng ta sẽ bị muộn mất".
Sẽ muộn mất, Lãnh Nguyệt sờ tay xuống dưới gối.
Những ngón tay Lãnh Nguyệt khép kín một cách vững chắc quanh con dao mà hắn luôn ngủ cùng.
"Đệ ra ngay đây", hắn đáp.
Huynh đệ hai người đi qua một dãy phố tấp nập, người qua kẻ lại nhiều không kể xiết.
Lãnh Nguyệt nhìn xung quanh, vô tình va phải một người kịp đưa tay đỡ lấy, vị phu nhân cả người lảo đảo.
"Cô không sao chứ", phu nhân mặt mày tiều tụy suy sụp, nhìn Lãnh Nguyệt rồi chợt tỉnh cơn mê, vội lấy ra từ trong người một tờ giấy tìm người.
"Có nhìn thấy đứa trẻ này không, nó là con tôi"
Đó là một bức vẽ phác họa một cậu bé khoảng bảy tuổi trên nền giấy nâu xỉn, chữ mất tích ghi rõ trên đầu.
"Đã bao lâu rồi"
Vị phu nhân nói như sợ ai cướp lời:
"Đã bốn ngày rồi, chúng tôi đã báo quan nhưng vẫn chưa có tin tức gì.
Con trai tội nghiệp của tôi", nói xong nàng òa lên khóc, tiếng than cũng khản đặc do khóc quá nhiều.
Một người phụ nữ ở giữa đường giữa chợ khóc thu hút không biết bao sự tò mò, đúng lúc có một người đàn ông chạy tới, miệng luôn gọi: "Nương tử, nương tử".
Người đàn ông ôm phu nhân đứng dậy, hướng hai người cúi đầu nói:
"Xin hai vị đừng trách, nhà tôi cũng chỉ vì quá mong nhớ con nên mới chạy loạn khắp nơi", đau xót bày tỏ:
"Chúng tôi chỉ có một mụn con này, bây giờ không biết phải làm sao đây"
Nói xong hai vợ chồng ôm nhau khóc nức nở, Lãnh Nguyệt nhìn vào những gương mặt bất hạnh kia cũng thấy đáng thương.
Lãnh Nguyệt đi ra chỗ dán cáo thị, quan phủ treo thưởng một trăm quan tiền cho những ai biết thông tin của lũ trẻ nhưng đến nay vẫn chưa có tung tích.
"Số lượng đã lên đến sáu người", Diệp Ly nói.
Lãnh Nguyệt mắt vẫn dán vào những khuôn mặt của những đứa trẻ:
"Không ai thấy kì lạ"
Diệp Ly có một dự cảm không hay chút nào và đúng như dự đoán, Lãnh Nguyệt nói:
"Ta sẽ nhận vụ này"
Diệp Ly than thở:
"Đây là việc của bọn quan phủ, đệ nhảy vào làm gì"
Lãnh Nguyệt xé mấy bản cáo thị xuống đút vào trong áo:
"Làm việc cần làm"
Diệp Ly không nói được đành thôi.
Triệu Minh chỉ thấy điện hạ múa bút vẽ tranh thủy mặc, trong lòng có phần cảm thán.
Hắn được Quý phi sắp xếp tới chỗ của nhị hoàng tử, ý trên mặt chữ, không chỉ ở bên cạnh hầu hạ mà còn phải nắm bắt tình hình.
Triệu Minh chỉ là nhất thời không dám hành động thiếu suy nghĩ mà chỉ an tĩnh một bên quan sát.
Hạo Thiên chấm mực cười nói:
"Ngươi thấy bức Sơn Hà Xã Tắc đồ này thế nào"
Triệu Minh không dám lỗ mãng, cẩn thận quan sát mới nói:
"Xã tắc bình yên, bách tính an khang"
Hạo Thiên cười nói:
"Trạng nguyên quá khen, ta lại thấy chúng yên bình đến mức nhàm chán"
Triệu Minh sợ hãi nhìn điện hạ:
"Vi thần không hiểu ý của điện hạ khiến người mất vui"
Hạo Thiên chỉ cười nói:
"Chỉ là một bức tranh thôi, đâu cần phải suy đoán nhiều thế"
Triệu Minh gượng cười, nhưng lòng bàn tay có hơi lạnh ẩm ướt toát ra.
Tiểu Lộc tử tiến vào nói:
"Điện hạ, Sở công tử cầu kiến"
Hạo Thiên thôi cười:
"Cho vào"
Sở Hy đi vào, thần sắc kinh hoảng, Hạo Thiên thấy vậy hỏi:
"Có chuyện gì"
Sở Hy nơm nớp lo sợ nói:
"Em gái của thần, Sở Ninh đã bị mất tích, xin điện hạ cho người điều tra
Hạo Thiên khó hiểu hỏi:
" Chẳng nhẽ người ở Đại Lý tự chết hết rồi? "
Sở Hy vội cúi đầu nói:
" Họ còn đang đau đầu với sáu vụ mất tích trẻ em khác "
Hạo Thiên xua tay, không hứng thú:
" Ngươi về đi, ta sẽ cho người giải quyết..
"
" Đã có người nhận điều tra vụ này, Lãnh Nguyệt..
"
" Nói lại xem "
" Có người đã nhìn thấy hắn xé bản cáo thị "
Hạo Thiên lập tức quay ngoắt thái độ:
" Ta nhận vụ này "
Sở Hy ngây người:
" Sao cơ, vừa nãy..
"
Hạo Thiên lộ vẻ phấn khích:
" Vụ này có triển vọng đấy "
Một phút trước còn tỏ vẻ chán ngắt, nhưng bây giờ lại nói có triển vọng.
Triệu Minh đột nhiên muốn gặp cái người tên Lãnh Nguyệt này, liền nói:
" Thần cũng muốn tham gia "
Hạo Thiên nhìn Triệu Minh, bỗng nảy ra một ý, bảo Sở Hy:
" Giờ ta không rời hoàng cung được, quá bận.
Nhưng đừng lo, ta sẽ cử người tốt nhất đến.
Ta tin rằng Triệu trạng nguyên sẽ gửi cho ta những thông tin "
Điện hạ có bận vụ nào đâu, Triệu Minh cũng không tiện hỏi chỉ gật đầu đáp:
" Được thôi "
" Vậy điện hạ sẽ không đi ", Sở Hy tiếc nuối.
Hạo Thiên che miệng ngáp một cái, chỉ thản nhiên nói:
" Đến giờ ngủ trưa của ta rồi "
Hai người không dám nhiều lời, vội lui ra.
Việc những đứa trẻ bị mất tích thần bí đã gây ra một nỗi hoang mang lo sợ tuyệt đối lên dân chúng.
Đường phố ban ngày vẫn náo nhiệt nhưng khi đêm xuống nhà nào nhà nấy đều đóng cửa cài then cẩn thận, không thấy bóng dáng một đứa trẻ con nào ra ngoài.
Binh lính tuần tra ngoài đường được tăng cường cho thấy tình hình đang rất căng thẳng.
Không để lại đấu vết, không có nhân chứng ở hiện trường.
Tất cả chỉ có mấy bức phác họa mơ hồ và vô ích.
Lãnh Nguyệt để ý không có một điểm chung giữa những đứa bé, ngày sinh tháng đẻ không trùng khớp, độ tuổi từ bảy đến mười, cả nam lẫn nữ.
Có ba lý do để mất tích: Lý do cá nhân, bị bắt cóc, bị giết.
Lũ trẻ không tự dưng biến mất, một điều gì đó ở ngay trước mặt.
Lãnh Nguyệt bị tiếng chuông của người rao hàng làm phiền.
Khi chiếc xe bán kẹo đến, lũ trẻ con bắt đầu đi ra, những gương mặt hớn hở vì sắp được ăn kẹo.
Đó là một người khiến lũ trẻ sinh ra cảm giác tin cậy, phải phù hợp khi xuất hiện cùng trẻ con.
Giữa thanh thiên bạch nhật, sự xuất hiện của người này lại hợp pháp.
Lãnh Nguyệt chạy qua đường cướp lấy chiếc kẹo đường bé gái chuẩn bị cho vào miệng.
" Không được "
Cô bé bị dọa sợ khóc ré lên làm Lãnh Nguyệt hoang mang.
" Cậu sao lại đi bắt nạt trẻ con? ", giọng nói của người già, nhìn xang người bán hàng là một bà lão già khọm ốm nhom, Lãnh Nguyệt biết mình sai rồi.
Bà già làu bàu:
" Mới mở hàng đã bị cậu phá đám "
Lãnh Nguyệt vẻ mặt xấu hổ, đứng đó nghe bà mắng vài câu.
Còn cô bé thì khóc chạy về nhà mách mẹ, chỉ để lại hắn đứng đơ ra giữa đường, tay vẫn cầm que kẹo ngớ ngẩn.
Có lẽ đã rơi vào sự bế tắc, Lãnh Nguyệt không để ý có chiếc xe ngựa đang lao tới cho đến khi có tiếng quát:
" Tránh đường ", xe ngựa dừng lại kịp lúc, Lãnh Nguyệt cảm nhận được hơi thở phì phò của con ngựa phả trên mặt mình.
Một cỗ xe song mã.
" Ngươi bị điên à ", người đánh xe quát to.
" Môn thúc ", tiếng một người phụ nữ nhắc nhớ, nàng vén rèm lên hỏi:" Có ai bị thương không? "
" Chỉ có một tên điên đứng giữa đường "
" Kia có phải..
", nàng định bước xuống xe, Môn thúc vội đỡ tay" Tiểu thư cẩn thận ".
Nữ nhân đứng trước mặt Lãnh Nguyệt, vui mừng cười nói:
" Huynh nhớ ta không? "
" Không ấn tượng ", đã nói là hắn không giỏi nhớ mặt mà cứ hỏi.
Nàng ngượng ngùng cười:
" Ở gốc cây tơ hồng đó "
Thú thật, gương mặt cô gái hôm đó ra sao Lãnh Nguyệt chẳng mường tượng ra, chỉ nhớ gặp một người con gái, cũng vì người này mà Hạo Thiên nháo cả lên.
" Ờ, mang máng "
Sắc mặt cô hồng hào, nhịn không được hỏi:
" Lần trước không kịp hỏi, huynh tên là gì? "
Lãnh Nguyệt tùy ý nói:
" Chúng ta cũng chỉ gặp thoáng qua, sao cần hỏi tên "
Nàng mặt đỏ hồng, vừa giận vừa thẹn:
" Ta tên Trầm Hương, chúng ta sẽ còn gặp lại "
Sao cũng được, Lãnh Nguyệt điềm nhiên nói:
" Trầm tiểu thư, thất lễ rồi "
" Kẹo trên tay huynh..
"
Lãnh Nguyệt giờ mới nhận ra mình vẫn giữ nguyên tư thế như vừa nãy, nhìn xuống que kẹo, lơ đãng lộ ra ý cười.
" Cái này là cho thanh mai trúc mã của ta ", nói xong liền xoay người đi luôn.
Trước khi đi, Lãnh Nguyệt vẫn để ý thấy bánh xe ngựa ngập trong bùn, dưới móng ngựa cũng dính đầy đất.
Bất quá trong thành đã ba ngày không một giọt mưa.
Trời tối, Lãnh Nguyệt và Diệp Ly nhẹ nhàng đi xuyên qua ngã rẽ và dừng lại dưới chân tường.
Họ lén lút như hai tên trộm, trộm phủ tri huyện.
" Đệ lên trước đi ", Diệp Ly giục.
Lãnh Nguyệt trèo lên vai Diệp Ly, cố gắng nhấc người lên trên tường.
" Đệ xin lỗi "
" Không có gì ", Diệp Ly càu nhàu, chuyện này không hề khôn ngoan ấy thế mà hắn vẫn phải nghe Lãnh Nguyệt.
Hỏi tại sao không đàng hoàng đi vào cửa chính thì câu trả lời