Quý Như Sân ở cữ, Quý Tiểu Thiên hiểu rõ, thời gian mang thai rất vui sướng. Quý Như Sân cùng Quý Trì Nhu thay nhau ầm ĩ, một chút cũng không để ý Quý Tiểu Thiên, giữa ban ngày Quý Tiểu Thiên lại đi nha môn, nha đầu chỉ có a Bình. Hôm đó đúng dịp, nàng vốn là muốn tuyển mấy nha đầu, lại gặp phải bán người, nhìn bộ dáng không tệ lắm, mua trở về, thêm một nha đầu. Sau mời một bà vú.
Bất quá bà vú rất trẻ tuổi, thậm chí so với Quý Như Sân còn nhỏ hơn một tuổi, mới vừa sinh xong đứa bé thứ hai, cha đứa nhỏ đi xa, đi tìm công việc. Quý Tiểu Thiên không chọn được bà vú, nhìn nàng trẻ tuổi lại tiện nghi, chọn nàng. Ai ngờ, bà vú còn mang hai đứa nhỏ, Quý Tiểu Thiên tính toán, còn phải nuôi hai đứa nhỏ, một chút cũng không tiện nghi, muốn nói không được, bà vú kia ùm quỳ xuống, chiêu này đối với Quý Tiểu Thiên vô dụng, chẳng qua là con gái bốn tuổi cùng đứa con trai trong ngực trực khóc, Quý Tiểu Thiên mới vừa có con gái, mềm lòng mang về.
Quý Phu Nhân nhìn bà vú, không thể hài lòng, nói muốn đổi người, bà vú kia chỉ đứng ở một bên gạt lệ, chắc hẳn bị từ chối nhiều lần, cô bé kia ôm chân Quý Tiểu Thiên quỳ xuống
" A Hương cũng sẽ làm việc, a Hương sẽ chăm chỉ " Nước mắt nước mũi làm lòng Quý Tiểu Thiên thương yêu không dứt, nghĩ lúc trước nàng cầu người thu nuôi như vậy, căn bản không người để ý, sau đó mới học xấu, hôm nay mới sinh con gái, cũng coi vì con gái tích đức, vội vàng đỡ a Hương dậy
" Ngươi mau dậy đi, ta chưa nói đuổi các ngươi trở về "
A Hương như là không yên tâm, cứng rắn muốn ký khế ước bán thân cho Quý Tiểu Thiên, nàng suy nghĩ, bán thân, tóm lại có miếng cơm, coi như có thể giúp đỡ nhà, không đến nổi liên lụy đến nhà, bán cho Quý Tiểu Thiên, so với bán nhà tốt hơn, nàng làm không tốt mẹ bị đuổi, em trai cũng có người chiếu cố. Quý Tiểu Thiên chỉ muốn, mình cần mua nha đầu, tuy nói nha đầu này nhỏ tuổi, nhưng cũng hiểu chuyện, giữ lại trông nom đứa trẻ cũng tốt.
Bà vú thấy Quý Tiểu Thiên không phải là đồ háo sắc, trong mắt trong lòng chỉ có Quý Như Sân cùng đứa bé, yên tâm. Đến tận đây, bà vú ở lại Quý phủ, Quý Như Sân đột nhiên náo nhiệt lên, Quý Tiểu Thiên vui mừng, sân này tóm lại tự làm chủ. Vui mừng nhất chính là a Bình, cuối cùng mình có người để sai khiến.
Tuy tốn không ít tiền, trở về sau không cần cùng a Bình giặt tả, Quý Tiểu Thiên hài lòng. Nhiều khí lực, càng thích trêu chọc Trì Nhu, ôm không bỏ xuống được, ngủ cũng ôm, bà vú nói mấy lần không nghe, cứ thế Trì Nhu có thói quen ôm nhau ngủ, khi không thấy Tiểu Thiên liền muốn khóc, nếu không phải còn bú sữa mẹ, Quý Tiểu Thiên có thể mang tới nha môn.
Quý Như Sân đối với Quý Tiểu Thiên lúc ngủ, trong ngực ôm con gái mà không phải mình hết sức không vừa lòng.
" Nàng ôm con ngủ, nàng cưới ta hay cưới con nha! " Quý Tiểu Thiên cười cười, dựa vào, ôm mỗi tay một người.
" Nàng cùng con gái ghen cái gì a, ta thích con còn không phải bởi vì nàng sao ".
" Nàng cái này gọi lẫn lộn đầu đuôi, nàng nếu bởi vì ta mới thích con, vậy nàng không bằng chỉ thích ta nha! " Quý Như Sân làm sao có thể thỏa mãn, làm mẹ không muốn nhường như vậy, cảm thấy từ khi đứa bé ra đời, Quý Tiểu Thiên chia một người một nửa.
" Không có người thích con, con thật đáng thương nha " Quý Tiểu Thiên không rõ lời Quý Như Sân.
" Trên đường nhiều người như vậy nàng không thích, nàng lại thích con " Quý Như Sân cảm thấy Quý Tiểu Thiên không đạo lý chút nào.
" Thiên Thiên dù sao cũng là chúng ta sinh, thương con là đúng a " Quý Tiểu Thiên.
" Nàng đau ta là được rồi, con có tướng công nàng đau " Quý Như Sân cố gắng sửa ý nghĩ Quý Tiểu Thiên, Quý Tiểu Thiên cảm thấy nàng thật nhẫn tâm a.
" Con còn chưa lập gia đình sao, không có bao nhiêu năm có thể thương, vẫn là yêu nàng nhiều " Quý Tiểu Thiên dỗ, Quý Như Sân căn bản không nghe, trở mình không để ý đến nàng.
Quý Tiểu Thiên không thể làm gì khác hơn là đứng dậy, đem Trì Nhu đặt ở trên giường nhỏ, còn chưa đi hai bước, Quý Trì Nhu oa oa khóc lớn, Quý Tiểu Thiên không bỏ được, ôm trở lại, Quý Trì Nhu lập tức dừng khóc, ngủ an ổn.
" Nàng xem con không chịu ngủ một mình, một mực khóc không bỏ được con " Quý Tiểu Thiên leo lên giường.
Quý Như Sân có chút dao động, nếu không phải là bởi vì Quý Trì Nhu cách hai nàng sẽ khóc, nàng đau lòng, nàng mới sẽ không dễ dàng tha thứ Quý Tiểu Thiên ôm nàng nhiều ngày như vậy, vẫn không có phản ứng Quý Tiểu Thiên.
" Không bằng chúng ta như lúc mang thai, nàng ôm đứa bé, ta ôm nàng a " Quý Tiểu Thiên đem đứa trẻ đặt ở trong ngực Quý Như Sân.
Thật ra thì Quý Tiểu Thiên không muốn Quý Như Sân mệt mỏi, mình mới ôm lấy. Quý Trì Nhu tuy ngoan, nhưng nửa đêm phải nháo, Quý Tiểu Thiên cảm thấy làm Quý Như Sân đút sữa là đủ rồi, thay tả mà đánh thức nàng không tốt.
Quý Như Sân nghe Quý Tiểu Thiên, vui vẻ đồng ý, Quý Tiểu Thiên từ phía sau lưng ôm hai người, có chút bất đắc dĩ ngủ.
Những thứ này đều không là khó khăn nhất, khó khăn nhất để cho Quý Như Sân ngoan ngoãn nằm ở trên giường. Quý Như Sân ban đầu còn có thể nằm thật tốt, qua mấy ngày muốn đi theo Quý Tiểu Thiên ra cửa, Quý Tiểu Thiên không chịu, bên trái dỗ bên phải hò hét không tốt, hung dữ một câu. Quý Như Sân muốn khóc, Quý Tiểu Thiên nhanh chóng dỗ, đang cữ làm sao có thể khóc.
Quý Tiểu Thiên ở trong nha môn ngây ngô không lâu, chạy qua chạy lại mấy chuyện, luôn luôn trở lại thăm Quý Như Sân có ngoan ngoãn nằm hay không, ngồi cùng Quý Như Sân, nhàm chán giết thời gian. Đằng này, lại gầy không ít. Quý Như Sân không uống thuốc bổ, chỉ có thể ăn chút đồ thanh đạm, Quý Tiểu Thiên phụng bồi nàng, vừa mệt lại ăn không ngon, gầy một khối, Quý Phu Nhân đau lòng con